Chương 21: Đến đón anh Kiều về nhà

170 28 3
                                    

Khi Trì Trọng Kiều quay xong chương trình thì trời đã tối đen. Dù cười thật hay cười giả kết quả vẫn là vô cùng mệt mỏi, anh ngồi trong gió lạnh, khẽ thở dài một hơi.

Đã lâu rồi anh chưa mệt mỏi thế này, không nhịn được vùi mặt xuống hai lòng bàn tay.

Tầm mười phút nữa tài xế mới đến, Trì Trọng Kiều yên lặng bắt ép bản thân tỉnh táo trong gió lạnh. Chung Ấn cầm áo khoác của anh hoảng hốt chạy đến, trông thấy Trì Trọng Kiều đang ngẩn người thì bị dọa đến trắng mặt: "Anh Kiều, sao anh lại ngồi trước gió thế này?!"

Trì Trọng Kiều vỗ vỗ hai má, "Choáng đầu thôi, không sao đâu. Anh ra chỗ khác chờ vậy." Nói rồi đứng lên đi vào trong tòa nhà. Anh vừa mặc áo khoác vừa hỏi: "Sao cậu không về cùng với anh Trang?"

Chung Ấn bĩu môi, "Em là trợ lý của anh Kiều mà, tất nhiên phải đưa anh Kiều về trước." Cậu là trợ lý, Trì Trọng Kiều chính là ông chủ của cậu, nào có chuyện ông chủ chưa tan mà nhân viên đã chuồn.

Trì Trọng Kiều nở nụ cười, cuộn tròn tay vào trong túi áo, hà hơi 1 cái đã thấy không khí ngưng tụ thành một khóm sương trắng trước mặt.

Giờ là đầu tháng mười hai, còn hơn hai tháng nữa đến Tết. Từ khi xuyên qua cho đến nay anh vẫn chưa về nhà họ Trì. Dù anh có ký ức của Trì Trọng Kiều, nhưng lại không phải Trì Trọng Kiều thật, anh cũng không biết cư xử thế nào khi sống với cha Trì, mẹ Trì.

Trì Trọng Kiều cảm thấy rất có lỗi với cha Trì, mẹ Trì, cũng may nhà họ Trì không chỉ có mỗi anh là con. Nguyên chủ còn một người em tên Trì Đình Vũ, hiểu chuyện hơn nhiều so với nguyên chủ - người từ nhỏ đã phải tự mày mò học hỏi. Dù sao cha Trì, mẹ Trì đều làm nhà nước, họ cũng mong con mình có thể đi theo con đường này. Nhưng nguyên chủ lại đam mê diễn xuất trái với kỳ vọng của cha mẹ Trì.

Khi nguyên chủ vừa lên đại học, quan hệ giữa cậu ta và người nhà trở nên vô cùng căng thẳng, ngay cả gọi điện cũng không kết nối được với nhau, tuy vậy hai năm nay chuyện đã tốt hơn rồi.

Có lẽ cảm thấy việc giáo dục Trì Trọng Kiều quá thất bại, cha Trì mẹ Trì chuyển hết tinh thần và sức lực lên người con trai Trì Đình Vũ. Thật ra chuyện này coi như tốt đẹp với Trì Trọng Kiều, nhưng lại vô cùng vất vả với Trì Đình Vũ.

Suy nghĩ của Trì Trọng Kiều bị phân tán, biểu cảm dần dần thả lỏng. Anh đang suy nghĩ năm nay có nên bất chấp khó khăn mà về nhà hay không, chợt nhận ra cổ tay áo bị giật giật hai lần.

Trì Trọng Kiều quay đầu, hoang mang nhìn Chung Ấn.

Chung Ấn thấp giọng: "Anh Kiều, hình như kia là fan của anh."

Trì Trọng Kiều nhìn theo hướng cậu chỉ, ở đó là cô gái cầm theo bảng đèn của anh khắp trường quay. Cô gái này giờ đang ôm bảng đèn rụt rè mà chăm chú nhìn anh, không biết đã đứng được bao lâu rồi.

Trì Trọng Kiều sững sờ, bước xuống bậc thang.

"Sao lại không về nhà thế này?"

Cô gái đỏ mặt lí nhí: "Lúc em ra ngoài thì thấy anh vẫn chưa đi..."

Trì Trọng Kiều mỉm cười, anh càng đến gần, sắc đỏ rực càng rõ hơn trên gương mặt cô gái. Trì Trọng Kiều lại nhận ra cô hơi run trong gió đêm rét lạnh, "Sao lại mặc ít thế này?"

[Edit][Đam mỹ] Xuyên thư thành ảnh đế may mắnحيث تعيش القصص. اكتشف الآن