as long as im here.

51 9 2
                                    

"đêm tháng năm chưa nằm đã sáng
ngày tháng mười chưa cười đã tối"
.
.
.
cái nóng rực của mặt trời không còn đủ sức thiêu đốt con người như trước kia. đôi khi, trên trời lại xuất hiện một vệt sấm, kèm theo một cơn mưa ngắn, và trời sau đó lại sáng bừng.

kẻng gọi cơm tối vang lên, bầu trời khi ấy là mập mờ sao trăng. mấy đám mây xám phát sáng lờ đờ trôi, cánh rừng kia bao phủ toàn bóng tối.

đứng ngồi không yên, nhác thấy bóng chung thần lạc cứ ríu rít quanh la tại dân, nó hậm hực kéo tại dân qua một bên, làm ra cái vẻ ấm ức lắm.

- anh! sao anh cứ nói chuyện với thần lạc mà chẳng quan tâm đến em??

la tại dân chỉ chỉ vào bản thân, nhếch lông mày, chu mỏ lên minh oan.

- ơ cái thằng bé này, nói gì thì cũng phải nói hợp lí tí! bạn anh anh không chơi cùng không lẽ qua chơi với ma à! mà-

có gì đó, không đúng lắm...

- mà sao tự dưng hỏi vậy?

phác chí thành cuống cuồng đưa tay bịt miệng anh, luôn mồm kêu "suỵt suỵt", mặt lại đỏ ửng hết cả lên.

- em...em định tỏ tình! tỏ tình với chung thần lạc ấy!

- rồi sao?

chí thành sững người, ngơ ngẩn hỏi một câu.

- sao anh bình thản thế?

- hai đứa lộ ơi là lộ! anh mà không biết thì chắc mắt anh có vấn đề!

la tại dân giơ ngón cái ủng hộ 100 lần, trong khi đó cái đầu phác chí thành lại nghĩ tới một câu hỏi ngơ ngẩn.

sau khi tỏ tình xong thì người ta sẽ làm gì nhỉ...?

thức ăn chẳng vào nổi bụng, phác chí thành xoay đũa, khều khều cơm. la tại dân huých nó một cái, nhỏ giọng nhắc:

- em mà bỏ cơm, tối nay đừng hòng mấy anh cho em ngủ yên.

nó nhăn mặt gật đầu, đâu ai biết đứa út hiền lành ngoan ngoãn thường ngày đang rất muốn chống đối, đẩy bát cơm xa ra, bụng nhức lên từng hồi, trống ngực cứ đập thình thịch.

chí thành lo lắng kéo tại dân qua một bên:

- này, tim em đập nhanh quá, em chẳng muốn ăn gì hết, cứ đau bụng buồn nôn í, có phải...có phải là ung thư không-

la tại dân phá lên cười trước câu hỏi vô cùng ngây thơ của thằng nhỏ, rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm trọng, bặm môi cầm lấy tay nó.

- ừm, có khi thế thật đấy!

chí thành lúc ấy đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, khiến tại dân phải cười xòa, vội vã đưa áo lau chút nước đấy, xoa đầu nó.

- không phải đâu, ngốc xít! anh nói vậy mà cũng tin! là do em đang lo thôi!

phác chí thành vẫn đang ôm đầu rên rỉ.

- mà anh nói thật, tỏ tình thôi mà, có cần kinh khủng đến mức này không?

cần chứ, cần lắm, lỡ như anh ấy không đồng ý, lỡ như anh ấy không thích lại em...

chensung || tình traiOù les histoires vivent. Découvrez maintenant