Phần 4.2

9.7K 317 36
                                    

Edit & Beta : Đoè

Vốn dĩ hắn cũng không có tức giận đến như vậy, nha đầu nhà họ Dung kia chẳng tính là gì cả, nhưng lão thái thái lại không có mặt nhìn, một hai phải lôi người của hắn ra nói chuyện này, sau cùng thì bà cũng chẳng phải mẹ ruột của hắn.

"Cố Trường An tôi một khi đã nói muốn kết hôn! Kết hôn với ai, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao, chính là mẹ ruột Cố Thừa! Trái tim của tôi! Bảo bối mà tôi cất giấu bấy lâu nay, các người muốn được gặp em ấy, thì trước tiên phải để em ấy danh chính ngôn thuận bước chân vào cái nhà này đã! Từ nay về sau mọi chuyện trong nhà này do em ấy định đoạt, ai gặp cũng phải cúi đầu chào một tiếng thiếu phu nhân! Không muốn sống yên thân yên phận sao? Tôi giấu chuyện này là vì ai, không phải vì muốn các người được thoải mái sao?

Ngoài ra, kẻ kia còn muốn quản tới cả chuyện đời tư của tôi sao?! Tôi không thể có ai khác ở bên cạnh sao? Hay là vẫn chưa đủ để các người bớt lo? Tự quản cho tốt miệng bản thân đi, ai dám gây chuyện trước mặt lão thái thái, khiến cho cái nhà này không được yên ổn, là kẻ nào, cút ngay cho tôi."

Sảnh nhà lớn như vậy, mười mấy hai mươi người, sau khi nghe xong hắn trút giận, cơm cũng không nuốt nổi nữa.

Cố Sở lúc ấy trong họng như nghẹn lại, sợ hắn cứ như vậy mà phun ra tất, hắn xưa nay tính tình thật thường, không ai đoán trước được hắn sẽ làm ra những chuyện gì.

Cũng may hắn đã dừng lại.

Canh khoai môn được bưng lên, nóng hầm hập vừa thơm lại vừa đẹp.

Cố Sở hỏi: "Thừa Thừa đã ăn chưa?"

Cố Trường An mơ hồ nói: " Bỏ đói nó hai ngày cũng không chết được đâu."

Cố Sở không ăn, nhìn hắn.

Cố Trường An cũng không thèm nâng mí mắt lên nhìn, nói: "Lan Sinh, lại đây, nói cho chất thiếu gia nghe hai ngày trước thiếu gia đã yêu cầu người làm gì?"

Cố Lan Sinh nào dám nói, chỉ cung kính đứng ở một bên tương đương với cam chịu.

Cố Sở không biết chuyện, Cố Trường An khẽ hừ một tiếng, nói: "Người bạn học cũ của em, chủ xưởng sản xuất quần áo may mặc, thằng con em nó đã sai Lan Sinh gọi người tới dạy dỗ ả đàn bà kia một bài học, đánh gãy mất hai cái răng, vỡ cằm." =]]]

Cố Sở bị sốc đến nói không nên lời.

Cố Trường An nói: "Tôi đã sớm nói với em rồi, tâm tư nhãi ranh kia không đùa được đâu, nhưng cũng vì nó đau lòng cho em, em cũng vậy, tại sao cứ vô duyên vô cớ chịu nhục, công ty của em, cũng chẳng lâu đâu sẽ có người rót nguồn vốn mở rộng quy mô, đừng vì chút giao tình mà tự kéo mình xuống đáy."

Cố Sở không thể chấp nhận nổi: "Thừa Thừa không thể nào nghĩ ra chuyện đó được, có phải chú để nó thấy chú làm chuyện xấu rồi không? Trẻ con rất hay bắt chước theo người lớn."

Cố Trường An đã dẹp xong chuyện của trưa nay, có chút bực bội nói: "Em nói gì thế hả? Em nghĩ người đàn ông của em có khả năng làm ra chuyện như thế sao? Chuyện của con em việc gì phải đến lượt tôi động tay vào?"

[ĐM/EDIT] ÁM ĐỘOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz