56. Đừɴɢ ʀờɪ ʙỏ ᴛôɪ!

Start from the beginning
                                    

- Xuân Trường, anh nhìn tôi giống thằng ngốc lắm sao?

- Anh...

- Anh định lừa tôi đến bao giờ? Một năm, mười năm...hay cả đời?!

Ác mộng đã thành hiện thực. Điều mà tôi không mong muốn nhất đã xảy ra. Cái kí ức khốn kiếp kia, tại sao không biến mất vĩnh viễn? Tại sao lại quay về với nó chứ? Đừng nhớ, xin nó đừng nhớ gì mà...

- Tại sao không nói cho toi biết sự thật? Tại sao phải ngụy tạo một quá khứ hoàn hảo cho tôi? Tại sao lại khiến tôi chìm vào hạnh phúc rồi khi tỉnh dậy lại lấy đi hết của tôi? Anh vui không? Xem tôi như thằng ngốc vui lắm đúng không? Vì tôi đã giết mẹ nên anh hận tôi đến như thế sao? Anh muốn tôi thảm hại đến mức nào nữa hả?!

Không, không phải thế. Tôi không có ý giấu nó. Chỉ là...tôi muốn được ở bên nó, chỉ vì tôi sợ mất nó...

- Anh nghĩ anh có thể khiến tôi đau khổ thì anh đánh giá cao bản thân quá rồi. Thời gian qua tôi chỉ đùa với anh cho vui thôi. Gì mà yêu với chả đương chứ. Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ vag sẽ không bao giờ yêu anh. Tôi cùng anh những ngày qua chỉ vì tôi muốn lợi dụng anh. Tôi mượn anh để thoát khỏi sự truy đuổi của ông ta. Vốn dĩ tôi định mượn anh thêm một thời gian nữa, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết. Vì bây giờ anh có khác gì tôi?!. Ở cùng anh chỉ khiến tôi mau bị bắt hơn thôi. Nói trắng ra...anh hết giá trị lợi dụng rồi.

- ...

- Tôi không tốt như anh tưởng đâu. Tôi không còn là Minh Vương mà anh biết nữa. Thế nên anh dẹp mộng yêu đương đi! Để cảm ơn anh đã quan tâm tôi bấy lâu nay, tôi sẽ tha cho anh. Tôi khuyên anh, anh nên hận tôi đi! Trở về làm tên khốn vừa nhìn tôi, anh đã thấy chướng mắt ấy! Như thế sẽ tốt hơn cho anh và cả tôi. Anh sẽ không cần phải mơ tưởng nữa và tôi cũng không bị thấy phiền phức nữa. Sòng phẳng, không ai nợ ai.

- Nấu một bữa ăn, chào một cái rồi bỏ đi là sòng phẳng ư? Em nghĩ anh là gì? Khi cần thì lấy, không cần thì vứt sao? Em nghĩ anh sẽ để em đi dễ dàng thế sao? - Tôi kéo nó vào lòng, ôm thật chặt. Hết giá trị lợi dụng, mơ tưởng, phiền phức, sòng phẳng gì chứ? Chỉ những lí do nhảm nhí đó mà định rời bỏ tôi sao? Nó nghĩ tôi sẽ tin những lời nói khó nghe đó của nó sao?!

- Nghe anh giải thích được chứ? Anh biết mình quá đáng khi giấu em, anh biết đáng ra phải nên nói sự thật với em từ đầu. Nhưng anh sợ, anh sợ lắm. Anh sợ em sẽ bị tổn thương, anh sợ anh sẽ để vụt mất em...anh...

Tôi như kẻ mất trí, lắp ba lắp bắp nói thật nhanh như sợ nếu chậm một chút thôi, nó sẽ không đủ kiên nhẫn để nghe nữa mà rời bi tôi.

- Anh yêu tôi thật sao?

Nhận được câu hỏi đó, tôi mừng như bắt được vàng mà gật đầu liên tục. Sợ rằng không đủ, tôi còn luôn miệng bảo rằng tôi yêu nó, nói hết tâm tư tình cảm của mình cho biết biết. Đừng bỏ tôi, xin đừng bỏ rơi tôi...

- Tôi...cũng...yêu anh.

Không chần chừ gì nữa tôi mừng rỡ ôm siết chặt nó vào lòng. Cảm xúc tôi lúc này như vỡ òa, sóng mũi tôi bỗng cay cay. Có vẻ sau tất cả những cơn giông bão quét qua đời tôi...một chút ấm áp của tia nắng cũng làm tôi không kiềm chế nỗi sự hạnh phúc mà bật khóc. Nhưng...

- Nếu là 4 năm trước thì tôi sẽ nói như thế. Còn bây giờ thì không!

______________________________
------------------

Xin chào, lại là tui đây!

- Có một sự thật ở đây là tui đang bị "Gậy ông đập lưng ông" các cô à. Tui viết truyện xong tui lại bị trầm cảm với chính bộ truyện tôi viết luôn.

- Là tác giả mà nhiều khi tui tự hỏi sao nó lại bi thương thế nhờ?

- Thế nên là trong quãng thời gian khoảng lặng vừa qua. Tui đã âm thầm cho ra đời thêm một bộ truyện có thể gọi là chút gì đó vực dậy tinh thần cho bản thân tui!!!

Và Ta đa....

Mong các cô hãy ủng hộ đứa con rơi "Cậu Chủ!" này như ủng hộ đứa con tinh thần "Tuyết Đầu Đông" của tui thời gian qua nhé!

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Mong các cô hãy ủng hộ đứa con rơi "Cậu Chủ!" này như ủng hộ đứa con tinh thần "Tuyết Đầu Đông" của tui thời gian qua nhé!








[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ𝐮 Đô𝐧𝐠 [𝑬𝒏𝒅]Where stories live. Discover now