51. Nơɪ ᴛừɴɢ ʟà ᴍáɪ ấᴍ

Start from the beginning
                                    

- Chẳng phải tao đã bảo mày phải tránh xa nó sao? Nể mày là con của bà ấy, tao đã tha chết cho mày một lần. Nhưng mày vẫn ngoan cố thế này thì đừng trách tao!

Ông dùng sức siết chặt hơn nữa. Từ vùng vẫy tôi chỉ còn có thể bất lực nhìn ông. Đôi tay đang cố chống cự dần buông lỏng, hơi thở đứt quãng khó nhọc. Không, tôi không thể bỏ cuộc lúc này, tôi phải sống để bảo vệ nó...

XOẢNG...

Tiếng vỡ vang lên giòn tan. Chiếc bình men sứ vỡ tan thành trăm mảnh, hòa với sắc đỏ máu tươi như tạo nên một kiệt tác hoàn hảo.

Lực siết từ tay ông dần yếu đi rồi từ từ biến mất, cả thân hình to lớn đổ sụ xuống người tôi cũng như hi vọng trong tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã hi vọng rằng những điều ông nói chỉ là bịa đặt. Tôi không tin nó có thể nhẫn tâm đến mức có thể cướp đi một mạng người. Nhưng ngay lúc này, tất cả như câu trả lời dành riêng cho tôi.

Chẳng cần biết ông ta còm sống hay đã chết, tôi đặt ông ta xuống sàn nhà rồi vội đi đến bên nó. Tôi cứ nghĩ nó sẽ khóc vì quá sợ hãi...nhưng không, tôi đã lầm! Mãi đến khi tôi nhìn nó, người hoảng sợ lại chính là tôi. Nó đang cười, nụ cười đắc thắng...

Như bản năng sợ hãi trước điều gì đó, trong vô thức, tôi đẩy nó ra. Cảm giác kì lạ xâm chiếm lấy lí trí tôi. Tôi không cách nào tin vào điều mà mình đang nhìn thấy. Đối với nó, giết một người lại vui vậy sao? Nếu thế, khi nó giết mẹ, nó có cười như vậy không?

- ANH SỢ TÔI À? ANH SỢ TÔI SẼ GIẾT ANH SAO? - Nó hét lên rồi phá lên cười như một thằng ngốc.

Nếu nói tôi không sợ thì là tôi đang nói dối. Phải, tôi sợ nó, sợ nó những lúc như thế này...

- MẸ NÓ!!! TÔI ĐÃ LÀM GÌ MÀ ANH TRÁNH NÉ TÔI NHƯ THẾ? TÔI CỨU ANH LÀ SAI SAO?

- Vương à...anh...

- TÔI KHÔNG CÓ LỖI! LÀ DO ÔNG TA. Phải rồi, là do ôg ta đáng chết...tôi phải giết...phải giết...

- Vương à, em làm sao thế? - Tôi vội chộp lấy tay nó, ngăn không cho nó cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn.

- ANH BỎ TÔI RA!!! - Nó hất mạnh tay tôi ra.

- Khó khăn lắm tôi mới có được tình yêu của anh. Tại sao chứ? Tại sao ông ta dám cướp mất tình yêu của tôi? Tôi phải giết...phải bịt miệng ông ta mãi mãi... - Nhanh như chớp, nó nắm lấy con dao nhắm thẳng hướng ông ta mà tiến tới.

- EM ĐIÊN À? - Hốt hoảng, tôi lao tới giật phăng con dao từ tay nó rồi ném ra xa.

- Anh nói tôi điên? Tôi điên sao? Phải rồi, tôi điên mà...tôi điên...AAAAAA...

Nó vò nát mái tóc đen nhánh của mình, hét lên in ỏi. Nó làm sao thế? Không lẽ...

- TẠI SAO TÔI ĐIÊN? ANH NÓI XEM, TẠI SAO TÔI ĐIÊN?

- Vương... - Tôi đã đoán đúng. Bệnh của nó lại tái phát. Tuy không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng có thể nói đây là lần đầu nó mất kiểm soát thế này.

- À...là do tôi muốn trả thù. Tôi muốn anh phải trả giá cho tất cả những gì anh gây ra thế nhưng...nhưng...tại sao người đau đớn lại là tôi?

- Em bình tĩnh lại được không?

- Tôi không hiểu, không thể hiểu được. Tôi đã làm tất cả rồi mà. Tại sao vẫn đau khổ như thế? Tôi yêu anh là sai? Trả thù anh là sai? Xuân Trường anh nói đi! Tôi...tôi...

- Em nghe anh nói không? Vương!!!

- Tôi yêu anh mà, kể từ ngày hôm đó của mười năm trước...tôi đã yêu anh rồi mà. Tôi yêu anh lâu như thế, nhiều như thế. Vậy tại sao? Tại sao anh không thể yêu tôi? Hay do cơ thể tôi? Tôi quá dơ bẩn? Đến mức...không bằng một con chó. Hay...

Đột nhiên nó đẩy mạnh tôi ra, vớ lấy một mảnh vỡ trên sàn.

- Tại gương mặt này? Đúng rồi, anh từng nói anh ghét gương mặt này mà. Nếu tôi sở hữu gương mặt khác thì anh sẽ yêu tôi đúng không? Tôi phải hủy...phải hủy...

Dứt lời, nó liền lấy ảnh vỡ cứa vào mặt mình. Máu chảy dài, noo bật trên đôi má hồng như đánh thức tôi. Too đang làm gì vậy chứ? Làm sao tôi có thể đứng nhìn nó phát điên như thế? Tôi cướp lấy mảnh vỡ trên tay nó nhưng nó vẫn giữ chặt không chịu buông. Đến khi tôi lại giành lại được từ tay nó thì tay tôi cũng đã ướt đẫm máu.

- EM MUỐN ANH YÊU EM CŨNG ĐƯỢC. MUỐN GIẾT ANH CŨNG ĐƯỢC NHƯNG KHÔNG PHẢI LÚC NÀY!!!

Tô đưa tay đánh mạnh vào sau gáy nó. Cuối cùng, con rồng đang nổi điên cũng chịu khuất phục. Nó bất tỉnh tựa vào vai tôi trong khi nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt.

Xem tình hình của ông như thế nào rồi bế nó ra khỏi nơi "từng là mái ấm" ấy. Đến khi chạy khuất khỏi căn nhà chết tiệt ấy, tôi dừng xe lại, lấy điện thoại ra gọi cho một người.

- Tao Trường nè. Mày có thể...





[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ𝐮 Đô𝐧𝐠 [𝑬𝒏𝒅]Where stories live. Discover now