Chương 9: Đuôi

1.3K 65 4
                                    

Edit: medaomatcuatieuthu.

Một hồ nước, ngâm một người một xà.

Vì để cho Lâm Dung ngâm thoải mái hơn một chút, Nhan Khanh biến ra một tấm  ghế nằm màu xanh đặt ở trong hồ, Lâm Dung hai tay gối đầu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc cái quần đùi màu xanh da trời, thích ý nằm ở trên ghế.

Nhan Khanh thì lại biến thành kích thước thích hợp to nhỏ vừa vặn, lười biếng dùng đuôi ôm lấy bắp chân Lâm Dung, đầu xà tựa vào nơi bả vai Lâm Dung, đồng thời cùng hắn câu được câu không mà tán gẫu.

"Cái kia, đồ vật quấn lấy ta đâu?"

“Đã giải quyết xong, sau này nó sẽ không xuất hiện nữa."

"Vậy quá tốt rồi! Nó làm hại ta một đoạn thời gian thật lâu đều không ngủ ngon! Ngươi có hay không đánh hắn thật tàn nhẫn cho ta?" Lâm Dung tức giận nói.

Đầu xà cạ cạ cằm Lâm Dung, suy nghĩ một chút tốc độ rút kiếm vừa rồi mới trả lời: "Ân, tàn nhẫn mà đánh."

Lâm Dung vươn tay phải ra vuốt ve thân xà, cảm giác được thời điểm trên tay lướt qua vảy xanh lạnh lẽo cứng rắn, cùng bụng xà lành lạnh trắng mịn, cảm khái nói: "Nhan Khanh, ngươi làm sao lợi hại như vậy a, ta cảm giác ta sống mười bảy năm, đến bây giờ cái gì cũng đều không biết."

Nghĩ tới đây, Lâm Dung đột nhiên bắt đầu suy tư một loạt chuyện đã xảy ra sau khi gặp Nhan Khanh, Nhan Khanh nói thân da xà trước khi mở miệng nói chuyện có thể dùng ngâm rượu, nó sẽ sắp xếp, phá bỏ ảo cảnh, sẽ dễ dàng giải quyết những phiền phức đã đeo bám hắn bấy lâu nay. Có thể triệu hồi những tiểu xà xung quanh, chiếc ghế nằm dưới thân hắn cũng là của Nhan Khanh biến ảo mà tới.

Lâm Dung có ngốc cũng cảm thấy không được bình thường, coi như là xà thành tinh, năng lực cũng không có lớn như vậy a? Chính hắn sống đến có thể hoá hình long miêu, nhiều nhất chỉ có thể đưa tới con chuột, đối mùi vị mẫn cảm chút, ba mẹ bản lĩnh ngược lại là so với hắn nhiều hơn chút, so cùng với Nhan Khanh vẫn là kém xa...

Thế nhưng Nhan Khanh vẫn đang giúp hắn, điều dưỡng thân thể cho hắn, giải quyết phiền phức cho hắn, giúp hắn thu phục tiểu đệ, còn cho hắn thể diện.

Lẽ nào chỉ bởi vì gia gia đã cứu hắn? Hắn phải báo ân, bánh ít đi bánh quy lại sao?

Lâm Dung trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mất mác.

Hắn bỗng nhiên muốn biết trên người Nhan Khanh đến cùng là phát sinh cái gì, trải qua cái gì, dường như chỉ có điều này mới có thể khiến cho quan hệ giữa hắn và Nhan Thanh không xa lạ như vậy.

Lâm Dung ngồi dậy, ra hiệu cho Nhan Khanh đang ở phía trước, cùng hắn mặt đối mặt bày ra bộ dáng nghiêm túc tâm sự.

"Nhan Khanh, ngươi... Trước đây là thân phận gì? Vì sao lại được gia gia ta cứu?"

Nếu nhận định Lâm Dung là người của mình, Nhan Khanh sẽ không có ý định che giấu bất cứ điều gì.

"Trăm năm trước, ta từng là một đệ tử Thuần Dao các, cùng sư phụ tu tập kiếm pháp mấy chục năm, xem như là có một chút thành tựu. 50 năm trước Thuần Dao các bị người trả thù, rất nhiều đệ tử đều ở trong trận chiến đó ngã xuống, ta sau khi bị thương hiện ra nguyên hình, bị người bắt đi, muốn bắt ta chế thuốc, đút cho ta rất nhiều đan dược kỳ kỳ quái quái. Ta nắm bắt cơ hội cắn bị thương người chăn nuôi trốn ra được, giữa đường hôn mê bị gia gia ngươi nhặt được."

Xà Dẫn (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ