Liệu em có cười trước trò hề này không nhỉ?

Một trò hề độc tấu dành cho riêng em.

Sanzu lại quay trở về thực tại nhờ tiếng róc rách chảy từ vòi nước mà trong vô thức gã đã chạm vào, từ từ vặn cần gạt lên nấc cao nhất, từng đợt nước nối đuôi nhau ồ ạt xả vào bồn.

Em còn nhớ không, khi ở biển đã có lần em bắt gã đổ cát vào một cái hộp giấy rồi ghé sát tai vào lắng nghe tiếng nó chạy từ đầu này qua đầu kia, còn bảo rằng trên mạng người ta chỉ em như vậy nghe giống hệt tiếng nước xả ở tần suất mạnh nhất từ vòi vậy, trẻ con thật đấy. Khi ấy, gã vẫn nghe theo lời em nhưng lại chẳng biểu lộ ra một tia hứng thú nào.

"Giống thật nhỉ, Rin-chan"

Từng giọt nước bốc hơi thành những tinh thể nhỏ trong suốt li ti đọng lại trên nền kính, gã mỉm cười chua xót nhìn chính bản thân dần chìm vào hư ảo rồi tan biến hoàn toàn, để lại một khoảng không mờ mịt. Hơi nước đã giúp xóa mờ đi tên hề mà gã hận đến thấu tận tâm can, nhưng nó lại làm việc hô hấp của gã trở nên khó khăn đôi chút.

Nhìn thấy bồn nước có vẻ đã đầy mới từ từ rón rén bước vào, toan ngả lưng trần trên thành bồn, gã đưa nhìn xuống dưới khoang bụng vẫn còn hằn dấu những vết sẹo mới nhú da non cái ngày gã bắt đầu dùng lại thứ thuốc kia.

Mệt mỏi nhắm nghiền hai mi mắt, Sanzu hít một hơi đủ sâu để lấp đầy lá phổi rồi chìm thân mình nặng trĩu xuống.

Nhẹ tênh và im ru.

Tưởng rằng như vậy có thể giúp đầu óc nghỉ ngơi đôi phần, nhưng không, kể cả khi mất đi thị giác, thân ảnh em vẫn luôn hiện lên rõ nét đến chân thực, em xinh đẹp vẫn ve vãn thân gã trong hư vô đen tuyền ấy, đưa gã về miền cực lạc.

Có lẽ là bị sương mờ che khuất mi, kẻ tội đồ này đã chẳng nhận ra cái thứ tình cảm mà gã vẫn coi là rẻ rúm ấy đã ươm mầm mà kết thành cả một rừng hoa ngụ ở nơi khuất nắng vàng trong tim, trong đó có cỏ cây tươi tốt, có những trái cây ngọt lịm, cũng nhờ vào ánh dương nơi mắt em cười mới có thể được xum xuê đầy đủ như vậy. Em đi rồi, gã chỉ nhìn thấy tim mình rỗng toác, bóng đêm đen kịt cứ bủa vây, nhuốm lên nó cái màu sầu não, trống rỗng đến đáng kinh tởm.

Này Rindou,

Nói rằng em sẽ quay về tưới nắng nơi tim gã lần nữa, được không?

---

01:45 pm, nhà của Haitani

"Dậy rồi thì ăn sáng với uống canh giải rượu đi"

Rindou vẫn lười biếng cuộn tròn người trong chăn, mi mắt em nặng trĩu. Giọng khàn đục do tác động của men cay đêm qua.

"Anh hai, đêm qua không xảy ra chuyện gì phải không?"

"Ừ, em uống say rồi được Kakuchou cõng lên nhà"

"Vậy là tốt rồi, mà anh này..."

"Làm sao?"

"Anh có nghĩ rằng... nếu em tiến thêm bước nữa có thể quên được hắn không?"

Em hỏi, tay vẫn bíu chặt lấy tấm chăn mỏng tang mà trùm kín mít, cố gắng không để anh trai mình nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào trên mặt. Từ sau chầu rượu đêm qua, em đã cảm thấy có một luồng xúc cảm lạ với Kakuchou, em không rõ đó là cảm động vì cậu đã đồng ý bầu bạn với em cả đêm hay là một thứ tình cảm xa hơn như thế. Nhưng nếu em thử, chỉ là thử thôi... có thể những xúc cảm mãnh liệt dành cho người kia sẽ phai nhạt dần rồi biến mất nhỉ? Rindou đã nghĩ như vậy.

Ran im lặng một hồi lâu, em cũng sẽ chẳng bất ngờ nếu anh trai mình ngó lơ câu hỏi của em đâu, vốn dĩ Ran cũng chẳng để tâm đến những thứ tình cảm đôi lứa nhăng nhít ấy mà. Nhưng sau đó anh lại vừa bưng đồ ăn sáng cùng canh giải rượu vào cho em vừa nói.

"Thử thôi thì mất gì"

Phải, thử thôi thì mất gì?

--
👤: cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình đến tận chương này dù văn phong mình vẫn còn lủng củng lắmm uhu, chỉ muốn nói là fic sẽ còn rấc dài (và ngọt^^) nhaaa >< iu mng lam <3

SanRin | Biển tình.Où les histoires vivent. Découvrez maintenant