Chương 24: Bắt làm kỹ nam

21.4K 250 22
                                    

Lại qua mấy ngày ở Tễ Nguyệt Các, Bạch Liên Nguyệt cũng không hề trói Hà Dương lại, nhưng như cũ vẫn nhốt y trong gian phòng kia, bên ngoài phái người trông coi.

Mỗi lần đến giờ Tuất, vài tên quy công quen thuộc liền vào phòng y 'nghỉ ngơi' một hai canh giờ, dạy dỗ Hà Dương chơi một ít trò mới. Ngoài ra, bọn gã còn muốn đảm bảo y hoàn toàn nghe lời, tránh đắc tội khách nhân gây phiền toái ảnh hưởng đến Tễ Nguyệt Các.

Hà Dương cuối cùng cũng rõ ràng, nhận thức được cầu xin tha thứ chỉ là đạo lý vô dụng, có lần nửa đêm, y thậm chí còn nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm kêu khóc cùng tiếng đánh đập. Y núp trên giường trong lòng lạnh run, nhớ tới người thân mới giúp y chống đỡ trôi qua ngày.

"Tiểu Bảo."

Hà Dương giật mình một cái, từ trên giường vội vã bò dậy, giầy cũng không kịp mang liền phóng tới cửa phòng, hai mắt xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài.

"Tiểu Bảo, lâu rồi ngươi không đến chỗ ta." Trên hành lang gấp khúc, Bạch Liên Nguyệt đang dẫn một người trẻ tuổi đi tới.

Hà Dương thở dài, vô lực mà trượt ngồi xuống mặt đất. Cũng đúng, nếu như nhi tử thật sự xuất hiện ở nơi đây, đó mới là dị thường.

"Đúng rồi, ngươi trước tiên chờ ta một chút." Tiếng bước chân đi qua ngoài cửa phòng, chỉ trong lát sau, Bạch Liên Nguyệt lại lộn vòng trở lại, Hà Dương nghe thấy hắn cùng quy công canh giữ bên ngoài đang nói chuyện.

"Lưu công tử đã đến, ngài muốn mấy tiểu song bồi rượu. Lát nữa các ngươi cũng đem nó qua đi, tại Tâm Tức Phòng."

Hà Dương trong nội tâm khẽ động, có thể đi ra ngoài, vậy liền có cơ hội đào thoát.

Chỉ có điều, y đúng là vẫn suy nghĩ quá đơn giản. Khắp nơi đều là quy công trông chừng, trừ phi may mắn như Đường Hàm Tiếu, bị quan to hiển quý chọn trúng chuộc thân, nếu không phải thì việc ly khai quả thực khó như lên trời.

Đã đến trước Tâm Túc Phòng, Hà Dương cúi đầu bước vào cùng mấy tiểu song khác, bên trong sớm đã vang lên tiếng nhạc từ ti trúc lả lướt chi âm. Trên đầu phòng bày biện một cái bàn tròn, phủ kín của ngon vật lạ cùng rượu ngon, chắc hẳn ngưới đến không phú cũng quý.

"Lưu công tử, ngài đã đến rồi."

"A~ muốn chết nô."

Y nhìn thấy các tiểu kỹ phía sau đã tiến lên nịnh nọt câu lấy nam nhân, hiển nhiên cùng vị Lưu công tử này rất quen thuộc."

"Mới tới?" Lưu công tử liếc qua Hà Dương vẫn như tượng mà đứng im tại chỗ cũ, ánh mắt hắn lưu luyến trên bộ ngực đẫy đà của y, "Tên gì?"

Hà Dương suy tư trong chốc lát, mới nhớ tới tên mới Bạch lão bản cho y: "Uý Đông."

Mỗi gian phòng trước cửa đều treo bảng hiệu, có ghi bằng bút mực chu sa cùng dấu ấn. Hà Dương không biết chữ, cũng không biết cái nào là của y.

Lưu công tử gật đầu, "Tới đây đi."

Bây giờ chợt nhìn lại, mới thấy Lưu công tử có hình dáng của một người đọc sách nhã nhặn nho nhã, nhưng mà hành vi trên bàn rượu của hắn lại phóng đãng vô cùng. Mỗi tay ôm một tiểu song, thỉnh thoảng dùng miệng mớm rượu cho nhau.

Vú nuôiWhere stories live. Discover now