Chap 5: Cậu không cõng được em đâu!

250K 9.8K 3.9K
                                    

Sen gọi mãi, gọi mãi mà cậu không tỉnh dậy. Nhìn cậu, Sen sợ lắm.

Nó định về gọi các bác, xong rồi nó lại không an tâm để cậu ở lại một mình. Thế rồi, nó nín thở, nó dìu cậu dậy. Sau đó, quay người, đưa hai tay ra đằng sau, kéo cậu xích gần phía mình.

Vâng, rồi  nó cõng cậu!

Cũng may hàng ngày cậu biếng ăn, nên cũng nhẹ. Sen chạy một mạch, cái miệng chu choa gọi mọi người.

Nhìn thấy cậu chủ như vậy, ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Bác sĩ gia đình được gọi tới nhanh nhất có thể!

Ngoài bị gãy hai cái răng hàm trên ra thì cậu không có gì nguy hiểm, lúc ông chủ bà chủ về tới nơi thì cậu đã tỉnh.

-“Trời ơi, bé yêu của mẹ, làm sao mà ra nông nỗi này hả con?”

Bà chủ giọng điệu xót xa, ánh mắt rơm rớm. Sen run lạnh cả người, cậu mà bảo…cậu mà bảo…cậu mà bảo...cậu lấy khế cho nó thì thôi, đời nó tàn!

-“Con thèm ăn khế, nên con…”

Cậu còn chưa nói hết, bà chủ đã ầm ĩ:

-“Mấy người làm cái gì hả? Tôi thuê mấy người về làm cái gì hả? Mười mấy người giúp việc, thằng bé thèm ăn có quả khế thôi cũng phải tự thân đi trèo…”

     Căn phòng im thin thít. Ông chủ vỗ về bà chủ:

-“Mình bình tĩnh, lỗi cũng không hẳn do họ, con mình đi chơi họ quản sao được?”

-“Mình nói như đấm vào mồm em ý, nếu vậy thì họ nhận lương làm gì nữa?”

-“Mau, mau ra lấy khế cho cậu ăn!”

Bà chủ thường ngày rất hiền lành dễ tính nha, nhưng mà cứ động vào cậu chủ, là dường như biến thành con người khác. Bà tra bà hỏi từng người, rốt cuộc cũng biết, hôm nay cậu đi chơi với Sen.

Bà nhìn Sen, thường ngày bà vẫn nhìn Sen rất âu yếm, cưng Sen chỉ kém sau cậu chủ và ông chủ, hôm nay, mắt bà nhìn, chắc muốn băm nó ra mất…

Bác Hồng thấy thế, lo cho Sen, bèn rụt rè nói:

-“Cũng may là có Sen cõng cậu chủ về!”

Bà nghe vậy, xem chừng cũng nguôi ngoai. Sen thở phào, đội ơn bác Hồng đã nói đỡ, đội ơn cậu chủ không khai, đội ơn ông trời thương nó.

Sau cơn nóng tính, bà vì thương cậu mà ốm. Ông chủ thay bà quản giáo lại người làm. Ông chủ cũng không quên thưởng cho Sen bộ áo quần mới vì công “cứu” cậu chủ.

Buổi tối, Sen đang chơi búp bê thì cậu chủ gọi.

-“Sen!”

Chất giọng của cậu sau khi mất đi hai cái răng quả là có đôi chút khang khác. Sen cố nhịn cười, chạy như bay tới chỗ cậu.

-“Dạ, có em!”

-“Nghe nói mày cõng tao về!”

Cậu vừa hỏi, tay vừa chắp ra đằng sau, trông y như ông cụ non.

Sen sướng quá, chắc mẩm là được thưởng tiếp rồi, hí ha hí hửng:

-“Vâng, vâng, đúng đúng, là em cõng cậu đó! Em giỏi không?”

Đại thiếu gia, em lạy cậu! [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ