5. Yamanbagiri Kunihiro... (01)

145 9 5
                                    

Cô ấy đến, cô độc như một cơn gió, không thể nắm bắt...

Cô ấy đến, thế giới như nhỏ bé hơn...

Cô ấy đến, làm cả không khí luỹ thành thay đổi...

Cô ấy đến, hình như cậu cũng đã thay đổi rồi...

Cô ấy, là Kiritoru...

.............................................................

Yamanbagiri Kunihiro đã đợi ở trước cửa phòng chủ nhân lâu lắm rồi... Người... và kẻ kia rốt cuộc có chuyện gì...

Đến bây giờ, cậu vẫn không thể tưởng tượng nổi, nếu ngày hôm đó, Mikazuki không tới đó tìm Chủ nhân, không biết Người... Đôi mắt Yamanbagiri lạnh lẽo. Cậu... Sẽ không tha cho kẻ đã làm chủ nhân của cậu bị thương... Không bao giờ...

Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Mikazuki lặng lẽ tiến ra, đôi mắt tối lại. Phía trong vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Đứng đối diện chủ nhân của cậu, thấp thoáng bóng một thiếu nữ tóc đen, bộ Kimono đen tuyền nổi bật trên làn da trắng nõn...

Đối diện với cậu, thần sắc của Mikazuki lập tức trở về ngày thường, cánh cửa phía sau cũng lập tức được kéo lại, che khuất tầm mắt đầy lo lắng và nghi ngờ của ngài cận thần trước mặt:

- Ồ... là Yamanbagiri hả... Cậu đợi một chút, Chủ nhân sắp xong việc rồi...

- Có chuyện gì Ngài không thể nói sao?

Mikazuki cười lên mấy tiếng:

- Sao có thể có chuyện gì chứ... Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Yamanbagiri...

Cánh cửa lần nữa mở ra, đối diện với bóng dáng ấy, Mikazuki vẫn trưng ra bộ mặt vui vẻ đến lạ:

- Ồ... Đã xong rồi à? Kiritoru cũng đã vất vả rồi nhỉ? Nhưng chắc vẫn cần đi thăm thú một chút ở lũy thành này đã. Lần đầu tiên đến đây, ta đã bị lạc đó...

Giọng cười quen thuộc của Mikazuki lại vang lên. Yamanbagiri cảm thấy hơi bực bội khi nhớ lại chuyện ấy. Lần đó, cả lũy thành đi tìm ông Cụ này mệt nghỉ luôn, thế mà ai kia lại nhàn nhã ngồi thưởng trà cùng Uguisumaru được. Mà, tại sao trong bất cứ hoàn cảnh nào Mikazuki cũng có thể mang bộ mặt "gợi đòn" ấy được nhỉ?

- Việc này nhờ Manba nha! Hãy dẫn cô ấy thăm quan lũy thành một lần nhé.

Yamanbagiri giật mình khi bị gọi tên. Cậu quay đầu, đối mặt là thiếu nữ với đôi mắt xám lạnh lùng không cảm xúc nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi chiếc chuông nhỏ, nhất thời không phản ứng lại kịp với nhiệm vụ vừa được giao. Mikazuki, vẫn với điệu cười vui vẻ tiếp lời:

- Ta nghe nói chủ nhân đã cho sửa lại khu nhà phía nam làm căn cứ riêng cho Kiritoru đấy. Dù sao em ấy cũng là nữ mà... Chiếc chuông đó, đưa ta đi.

Kiritoru đặt chiếc chuông nhỏ khắc một bông hoa trà bị chém đứt lìa vào tay Mikazuki. Ông Cụ rất tự nhiên nhận lấy, tay còn lại tự nhiên đưa lên vuốt mái tóc dài của cô, để lại một câu thực sự rất "gợi đòn" rồi đi mất:

- Vậy ta đi đây. Kiritoru sau khi thăm quan lũy thành xong hãy đến chỗ ta ăn trưa nhé!!

Yamanbagiri thấp thoáng thấy ánh nhìn khinh bỉ của thiếu nữ phóng tới chỗ ông cụ...

[TOUKEN RANBU] TRUYỀN THUYẾT NGỌA QUỶDonde viven las historias. Descúbrelo ahora