Chương 6

3 0 0
                                    

Kẻ thù lớn nhất của Hizen người được mệnh danh không biết sợ gì là mùi máu. Nằm trên giường sau khi tắm xong, anh cau mày.

Nhiệm vụ lần này còn thảm khốc hơn bao giờ hết... Dù anh có tắm rửa bao nhiêu đi nữa, mùi máu tanh vẫn còn đọng lại nơi đầu mũi anh. Biện pháp đối phó tốt nhất là bánh macarons của tiệm Liduré, nhưng tình hình lúc này không ổn.

Max, rất lưu tâm đến vấn đề này, anh luôn chuẩn bị trước một số bánh macaron của Liduré. Tuy nhiên, lần này, sự chậm trễ bất ngờ trong việc trở lại của anh ấy đã dẫn đến sự cố bánh với macarons.

Anh nâng khăn trải giường lên đầu giường và nhắm mắt lại. Những chiếc bánh macaron đầy màu sắc như bay lơ lửng trước mặt anh. Phần nhân có phần dai được kẹp trong chiếc bánh quy giòn là một sự kết hợp hài hòa tuyệt vời. Các đầu bếp hoàng gia hẳn sẽ rất thất vọng nếu họ biết, rằng anh thích bánh macarons hơn bất kì món ăn nào của hoàng gia.

'Mình có thể ăn nó vào lần sau. Ngay cả khi mình có chờ đợi thêm, chúng vẫn sẽ có hương vị như nhau. Ngoài ra, kiểm soát cân nặng là một vấn đề rất quan trọng đối với các hiệp sĩ. Mình nên là tấm gương lý tưởng với tư cách là Chỉ huy của họ.'

Tất nhiên, nó chẳng có ích gì. Sau nhiều lần cố ép mình ngủ, anh bật dậy. Anh nhìn vào khung cửa sổ đã tối om và khổ sở vì nó. Đã quá muộn để nhờ ai đó. Cuối cùng, anh quyết định tự mình đến đó. Điểm đến của anh là tiệm bánh, Liduré. Anh khoác toàn thân bằng một chiếc áo choàng đen để che giấu đi thân phận của mình. Anh trông giống một tên tội phạm hơn là một hiệp sĩ.

Mọi con đường dẫn đến thủ đô đều tối om, vẻ mặt của Hizen càng thêm u ám.

'Nó đã đóng cửa chưa? Không, mình không nghĩ vậy. Không thể như thế được.'

Đôi mắt xanh của anh run lên một cách tuyệt vọng như thể đang có một trận động đất.

Đến tầm lúc nào đó, anh dừng bước. Đúng như dự đoán, anh đã đến Liduré, tiệm bánh ở trung tâm thủ đô. Hizen ngơ ngác nhìn lên tấm biển xanh.

"...Đóng cửa rồi."

Nó không chỉ đóng rồi, mà nó đã hoàn toàn đóng. Đèn trên tấm biển, vốn lấp lánh bằng những viên đá ma thuật, đã tắt. Như đang giễu cợt anh, chỉ còn gió đêm rít qua.

Không còn bánh macaron nào sót lại trên giá bên cửa kính. Khóe mắt như được vẽ bằng bút lông, hơi cụp xuống. Không thể nào. Chúng phải ở đó.

Sau đó, có ai đó vỗ vào lưng anh.

"Này..."

Ngay lập tức, tấm lưng rộng của anh cứng lại. Anh chưa phạm phải bất kỳ tội ác nào, nhưng anh cảm thấy tội lỗi không một lý do. Khi còn nhỏ, nỗi đau bị chỉ tay chê cười vì thích đồ ngọt vẫn hằn sâu trong tâm trí anh.

Sự căng thẳng lan nhanh. Tầm nhìn của anh rung lên rất nhiều và bụng anh ta trở nên quặn đau. Trên thế giới này chỉ có hai người biết được bí mật của anh. Nhưng nếu có ai đó phát hiện ra...

Anh ấy không thể làm thế được. Mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ.

"Anh có phải là khách hàng?"

Người hầu trở thành hiệp sĩWhere stories live. Discover now