Cậu ấy cảm xúc hỗn loạn không suy nghĩ được gì, cắn chặt răng nhẫn nhịn người phụ nữ trước mắt. Cuối cùng bản thân lại bị phát hiện theo cách này. Còn bị người phụ nữ cậu ghét nhất vạch trần.

- Đứa bé là của ai?

Cung Tuấn mang ánh mắt ghét bỏ đặt lên người cậu. Nhàn nhạt mở miệng hỏi. Trên tay đốt một điếu thuốc, ngả lưng ra phía sau ghế mềm tra khảo.

- Còn phải hỏi sao? Nó là con của anh đấy! Đứa con trai anh yêu thương lại mang thai với cha của nó. Thật nực cười. Ghê tởm chết đi được.

Ngô Cẩn Mai trợn mắt tức giận lớn tiếng. Cậu ta cho rằng bản thân là ai? Hiện tại đứng trước mặt cô ta chỉ làm cô ta thêm vướng mắt.

- Phá thai đi. Lập tức dọn đồ ra khỏi nhà tôi.

Cung Tuấn trong tâm như lửa đột nhưng bên ngoài mang vẻ lạnh nhạt, nói. Từng lời từng chữ còn lạnh hơn cả băng, ánh mắt thập phần ghét bỏ. Tặc lưỡi nhìn đối phương đang đứng bên trên.

Triết Hạn nãy giờ kiên cường mạnh mẽ ngăn không cho bản thân bỏ chạy. Hiện tại lại bị lời nói cất ra từ người mình yêu thương nhất làm cho bật khóc. Hai tai sớm đã ù đi. Mũi nhỏ hồng lên, nghẹn lại vì khóc vẫn cố gắng cầu xin một lời giải thích. Triết Hạn chạy tới nắm lấy vạt áo anh. Đôi mắt đã khóc đến thương tâm.

- Ba...Ba à. Làm ơn...Làm ơn nghe con giải thích...

- Giải thích? Cậu muốn giải thích điều gì? Rằng mình đã bò lên giường của cha mình rồi để có thai sao? Cậu tỉnh lại đi, người anh ấy yêu hiện tại chỉ có tôi thôi! Lấy đâu ra chỗ cho tên mồ côi như cậu chen chân vào chứ.

Ngô Cẩm Mai trước giờ không hề yêu thích Triết Hạn. Hiện tại tình cảnh bám víu của cậu đã sớm làm cô ta ngứa mắt. Cô đẩy câu một cái ngã ra nền, từ từ tiến tới nắm chặt cằm nhỏ, cao giọng nói. Một chút cảm thương cũng không có, ý tứ toàn là chê cười xuất thân cô nhi của cậu.

Trương Triết Hạn bặm chặt môi đứng lên đẩy cô ta một cái ngã nhào vào người Cung Tuấn. Điều này khiến anh ấy thêm phần tức giận, gào lớn tên cậu.

- Trương Triết Hạn!!

- Tôi làm gì sai chứ?

Cậu ấy sẽ không nhịn nữa. Cho dù đối phương có là Cung Tuấn đi chăng đi nữa.

- Cung Tuấn, ba là tên khốn khiếp!! Chuyện này là do một mình tôi làm hay sao? Chứ không phải hôm đó ba say rượu rồi vào phòng van nài tôi đáp ứng ba hay sao? Tại sao bây giờ lại đối xử như chỉ có một mình tôi sai vậy? Phải, là tôi có thai đấy được chưa? Nó là cốt nhục của ba đấy. Phá thai sao? Ba cho rằng bản thân mình là ai cơ chứ, có thể nói bỏ nó là bỏ sao? Tên khốn khiếp không có tình người. Ba có biết điều tôi hối hận nhất bây giờ gì không? Chính là theo mẹ về đây, rồi dành thứ tình cảm ngu ngốc, sai trái này cho ba. Tên khốn khiếp!!

Triết Hạn mạnh mẽ mắng Cung Tuấn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Bốp!

Đôi mắt vốn đã to tròn nay lại càng mở to. Trên mà trái đón nhận cảm giác bỏng rát, vô thức nhìn về phía người tặng cho mình cái tát. Bản thân chịu đau cũng khiến đầu óc thanh tỉnh không ít. Cảm thấy dường như bản thân đã nhìn nhầm người trước mắt. Anh trong mắt chỉ còn là một tên khốn lạnh lùng cùng ả đàn bà đáng ghét.

[Tuấn Hạn] Tôi và ba tôi là quan hệ yêu đươngWhere stories live. Discover now