Happy Wedding: "CẢM ƠN ĐÃ CÙNG EM ĐỨNG TRÊN LỄ ĐƯỜNG NÀY!"

1.7K 76 11
                                    

*Caution: Vì là chap cuối cùng nên là hơi dài nha mọi người, dài gấp đôi chap bình thường luôn!*
_______________

Sáng hôm sau...
- Hôm nay con sẽ đưa Triệu đến nhà ông nội ạ! Ông lo cho Triệu và nói muốn gặp Triệu!
- Triệu mới bình phục, có ngồi xe được lâu không? – Ông Tài hỏi.
- Được ạ! Hôm nay cháu đã thấy khỏe hẳn rồi!
- Thế hai đứa ăn sáng rồi đi nhé!
- Vâng thưa bố!

Sau quãng đường hơn một giờ đồng hồ thì Duyên và Triệu đã đến nơi, lái xe vào sân thì bất ngờ khi thấy xe của Vĩnh Khoa đang đỗ phía trước.
- Đến rồi à? – Khoa niềm nỡ - Mau vào đi! Ông nội đang đợi hai em đấy!
Duyên, Triệu nhìn nhau rồi cùng vào trong.
- Chào ông cháu mới về ạ!
Ông Hưng nghe tiếng của Duyên và Triệu liền xoay người lại:
- Hai cháu của ông về rồi! Triệu! Mau lại đây ông xem nào!
- Vâng! Cháu đây! – Triệu xà vào lòng để ông âu yếm vuốt ve mái tóc.
- Ông nghe chuyện của cháu mà lo chết đi được, hôm nay thấy thế nào rồi?
- Cháu khỏi  hẳn rồi ạ!
- Có thật không?
- Thật mà ông, chúng ta cùng ra chăm vườn ông nhé! – Triệu khéo léo để dành không gian riêng cho Duyên và Khoa.

Vĩnh Khoa ngớp một ngụm trà:
- Quả thật chỉ có cậu mới có thể làm cho bông hoa xinh đẹp trở nên rạng rỡ. Ở bên tôi chỉ là một bông hoa héo úa mà thôi!
- Sao đột nhiên anh lại đến thăm ông thế này?
Vĩnh Khoa bật cười:
- Cậu đừng lo tôi mang ý không tốt đến, tôi đã nghe ông kể lại toàn bộ câu chuyện của mẹ cậu rồi, thím ấy có một tình yêu thật cao thượng dành cho bố con cậu.  - Khoa nhìn ra phía ông Hưng - Tôi đã hiểu và không còn trách ông nữa. Thật ra ông chẳng thiên vị một chút nào, vì ông biết bố tôi là người tài giỏi và bố tôi sẽ có được cơ ngơi không thua kém gì KEIDI. Quả nhiên, bây giờ tôi thấy rất đúng!
Anh quay sang đặt tay lên vai Duyên:
- KEIDI sau này nhờ cả vào cậu đấy! Và cả cô gái kia nữa, hãy yêu thương và bù đắp cho cô ấy thật nhiều nhé!
Duyên nhìn thẳng vào mắt Khoa, tự tin trả lời:
- Chắc chắn là thế rồi!

Giờ ăn trưa, bốn người quay quần bên nhau, nhìn gương mặt của Duyên và Khoa, ông Hưng không giấu được cảm xúc của mình.
- Hôm nay ông có chuyện gì vui sao ạ? Cháu thấy ông cười suốt, lúc ngoài vườn cũng vậy.
- Nhìn xem, hai đứa càng trưởng thành lại càng đẹp hơn, ông thấy vô cùng hãnh diện!
- Ông à! Làm cháu ngại quá đi! – Vĩnh Khoa bẽn lẽn cười.
- Ông sống đến bằng này tuổi rồi. Thật sự mỗi ngày ông đều mong được ngồi trên mâm cơm có cả hai đứa cháu nội của mình thế này.
- Ông đừng lo! Chúng cháu hứa từ nay sẽ hòa thuận với nhau hơn mà. – Khoa đặt tay lên vai Duyên – Đúng không Kỳ Duyên?
- Sao cơ? À... vâng!
- Thấy hai cháu thế này ông vui lắm! Nào! Cùng ăn cơm thôi! – Ông gắp cá vào phần của Triệu – Con bé này, ăn nhiều vào!
- Vâng ạ! Ông vui như vậy thì cũng phải ăn nhiều vào nhé!

Đột nhiên Vĩnh Khoa nhìn vào bàn tay trái của Triệu:
- Ôi! Đã cầu hôn rồi sao? Hôm qua vừa xuất viện mà?
- Ừ... thì... - Duyên ngại ngùng.
- Nhanh quá đấy! Kiểu này là sợ mất lắm rồi có phải không? Khi nào tổ chức lễ cưới thế?
- Sẽ sớm thôi!
- Vậy à? Chúc mừng nhé! Tiếc là anh không tham dự được. Nhưng cứ báo cho anh nhé, anh sẽ gởi quà về!
- Khi nào anh về Mỹ?
- Xong bữa cơm này!
- Thật sao?
- Thật mà! – Khoa quay sang ông Hưng – Cháu gởi xe lại đây nhé! Lần tới cháu về sẽ đến lấy!
- Được. Cháu cứ để ở đây đi!
- Lần tới nhất định cháu sẽ về thăm ông... cùng bố mẹ!
- Ừ! Nhất định đấy! – Ông Hưng không giấu được niềm hạnh phúc của mình.

Sau bữa cơm, Vĩnh Khoa kiểm tra lại hành lý của mình lần nữa, xe cũng đã đợi sẵn bên ngoài để đưa đến sân bay.
- Sắp đến giờ rồi, cháu đi đây!
Ông Hưng ôm lấy Khoa:
- Ôi cháu của tôi!
- Ông nhớ giữ sức khỏe nhé!
Vĩnh Khoa quay sang Duyên:
- Tạm biệt em!
Duyên chìa tay ra:
- Đi cẩn thận! Em không tiễn!
Khoa liền bắt lấy, mỉm cười:
- Cùng Triệu hạnh phúc đấy!
- Em biết rồi!
Trợ lý cho vali vào cốp, Vĩnh Khoa lên xe rời đi, đến khi xe đi khuất rồi nhưng Triệu cứ mãi trông theo.
- Triệu sao thế?
- Sao... sao cơ?
- Lúc nãy Triệu không nói gì với anh ấy vậy?
- Chị cũng chẳng biết nữa. Sao thế nhỉ? Ít ra cũng nên nói gì đó để không phải áy náy đúng không?

Vĩnh Khoa vào sảnh, làm thủ tục check-in và ký gởi hành lý. Sau khi nhận vé, Khoa đưa mắt nhìn lại xung quanh khung cảnh này lại một lần nữa, cảm giác bồi hồi khó tả, đây có lẽ là lần về Việt Nam đáng nhớ nhất, anh lặng lẽ tiến đến cổng an ninh.
Bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng gọi:
- Anh Khoa!
Khoa ngỡ ngàng:
- Duyên! Triệu! Sao lại đến đây?
Triệu nhìn Khoa, ngập ngừng:
- Cảm ơn anh! Cảm ơn vì thời gian qua đã giúp đỡ em nhiều thứ!
Khoa bật cười:
- Vì thế mà đuổi theo đến tận đây sao?
- Anh bảo trọng nhé!
Khoa chìa tay về phía Triệu:
- Cái bắt tay này xem như là kết thúc hợp đồng giữa hai chúng ta!
Triệu nhìn Duyên rồi quay sang rụt rè đưa tay ra bắt trả. Cả ba bật cười cùng nhau, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhỏm như mây bay.
/

[LongFic] TriệuDuyên - EM MUỘN RỒI PHẢI KHÔNG?Место, где живут истории. Откройте их для себя