Cứ tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ chấm dứt tại đây nhưng ông trời vẫn yêu thương Triết Hạn một lần nữa cứu rỗi cậu.

Khi Triết Hạn tỉnh dậy đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Cậu chỉ biết bản thân được nằm trên một chiếc giường êm ái, ấm áp. Cánh tay đau nhói quấn băng truyền nước. Cổ họng khô khốc. Ánh đèn cam điều chỉnh nhẹ nhàng.

Đây là thiên đường sao?

Một thân ảnh cao gầy nhẹ bước vào phòng kiểm tra nhiệt độ. Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi trắng xoá. Gió đập mạnh vào cửa kính như muốn cướp lấy đứa trẻ ở bên trong. Cậu ấy thu mình lại chùm chăn che kín người, né tránh bàn tay mềm mại muốn đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ của cậu.

Trẻ con khi gặp người lạ đều muốn gồng mình đề phòng. Mà đối với một đứa trẻ trải qua nhiều chuyện như Triết Hạn lại càng phải đề phòng.

Đối phương vẫn kiên nhẫn chờ Triết Hạn mở lòng cho phép mới dám đặt tay lên trán cậu. Hơi ấm hoà cùng hương thơm truyền qua đầu mũi chạm đến nơi sâu nhất trong lòng. Đầu nhỏ mê man nhìn thấy một khoảng kí ức nào đó mình đã đánh mất. Bàn tay thon dài nắm chặt lấy tay cậu truyền hơi ấm.

Triết Hạn đỡ sốt hơn rồi. Đôi mắt nâu trầm nhoè đi vì nước mắt, không biết là do sốt hay do cậu ấy nhớ mẹ. Nhưng lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm ấy cậu đã xúc động vùi mặt vào gối bật khóc.

Qua mấy hôm, cơ thể Triết Hạn đã trở nên tốt hơn một chút, đã có thể ngồi dậy. Thân hình gầy ruộc hốc hác. Chân tay ngày ngày được bôi thuốc và băng bó vết thương cẩn thận. Người phụ nữ đẩy cửa từ tốn bước vào, mỉm cười hiền lên tiếng.

- Em dậy rồi sao? Đêm hôm kia chị thấy em nằm bất tỉnh trước cổng nhà chị cho nên mới đem em vào nhà chăm sóc. Chị không đưa em đến bệnh viện được cho nên đã mời bác sĩ đến kiểm tra. Thật may, nhóc không có bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da. Ba mẹ của em hay là em đến từ đâu? Chị đưa em về.

Triết Hạn nhìn chằm chằm cô ấy không hề chớp mắt cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Cô không vội, đợi cậu ấy thích nghi một chút. Thấy cậu bé lắc đầu.

-Em không có ba mẹ sao?

Cậu bé gật đầu chắc nịch, trong đáy mắt hiện lên vài tia tủi thân.

- Xin...xin lỗi em, chị không nên hỏi điều này. Vậy nhà em ở đâu, đợi khi nào em khoẻ lại, chúng ta về nhà em được không?

Trương Triết Hạn nghe vậy liền hốt hoảng, ánh mắt khẩn cầu, lắc đầu lia lịa. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu run lên nắm chặt tay cô gái ấy. Cậu ấy không muốn quay trở về đó nữa.

Ban đầu Mẫn Nhi cho rằng cậu bé ấy bị bắt nạt nên mới bị thương. Nhưng nhìn sắc mặt này của cậu có lẽ mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Trương Mẫn Nhi gấp rút ôm lấy đứa bé vào lòng vỗ về an ủi.

- Chị biết rồi, chị biết rồi. Chúng ta không về đó nữa. Chúng ta sống cùng nhau có được không?

Đứa bé lần đầu tiên cảm nhận tình thương. Giọt nước mắt không tự chủ rơi ra, vùi đầu nhỏ vào lòng Mẫn Nhi. Bàn tay nhỏ siết chặt không muốn buông.

- Mẹ! Mẹ ơi! Nhìn nè, Hạn Hạn vẽ mẹ có đẹp không?

Cậu bé vui vẻ giơ lên bức tranh mình vừa mới vẽ. Những nét bút nguệch ngoạc vẫn nhìn ra hình một cô gái cùng một đứa trẻ dưới một mái nhà nhỏ. Ánh mặt trời rực rỡ tươi sáng.

Triết Hạn ở lại đây mới được có một tháng mà người đã tròn lên không ít. Cậu ấy vô cùng dễ nuôi lại được Mẫn Nhi chăm sóc rất tốt. Cô ấy cho cậu đi kiểm tra sức khoẻ và được đi học. Dù có hơi muộn một chút nhưng Triết Hạn rất ham học, tiếp thu kiến thức nhanh lắm. Cậu bé không hề đánh mất đi nét ngây ngô của mình.

- Tiểu Hạn, chị đã bảo em bao nhiêu lần là đừng có gọi chị là mẹ rồi mà.

- Nhưng cô giáo đều dạy rằng ai nuôi dưỡng chúng ta lớn thì đều được gọi là mẹ a.

- Thằng nhóc này thật là!

Mẫn Nhi nhìn thấy gương mặt ngây ngô chu mỏ lên nói lý không khỏi thở dài. Cô đưa tay xoa đầu thằng nhóc.

Từ sau ngày hôm đó cậu nhóc liên tục gọi cô là mẹ, còn rất bám người nữa. Ngày ngày đi theo sau cô, được cô dạy học, nghe cô kể chuyện trước khi đi ngủ giống như bao đứa trẻ khác. Mẫn Nhi sau khi có Triết Hạn đến bên cạnh đã nỗi buồn đã vơi đi rất nhiều. Cô không còn nhớ về anh hay có thời gian nghĩ đến việc làm tổn thương bản thân nữa.

Mặc dù điều kiện kinh tế có hơi eo hẹp một chút nhưng may sao nó vẫn đủ lo cho cuộc sống của cô và nhóc con này. Mặc kệ đi, chị hay mẹ gì cũng được, muốn gọi sao thì gọi.

Về sau Triết Hạn vẫn giữ nguyên tên và đổi thành họ Trương của mẹ lớn lên trở thành một Trương Triết Hạn mạnh mẽ và kiên cường giống như cô ấy.
_________________________
Mình định để cp phụ là Bác Chiến☺️ mọi người thấy có ổn không🤔 cho tui xin ý kiến đi🥺🥺

[Tuấn Hạn] Tôi và ba tôi là quan hệ yêu đươngWhere stories live. Discover now