- Cầm lấy số tiền này, rồi cút khỏi cuộc đời con trai tôi.

- Phu nhân có thể cho tôi biết lý do trước không?

- Loại người như cô chỉ làm vướng bận sự nghiệp của nó.

- Chứ không phải do tôi quá khôn ngoan, không dễ nắm thóp cho nên phu nhân mới làm như vậy hay sao?

Bà ta đập bàn tức giận không nể nang bọn họ đang ở nơi đông người mà đưa tay hất cốc nước lạnh vào người cô.

- Đừng tự cho mình là thông minh. Tôi cho cô lời khuyên. Với cái tính cách cứng đầu này của cô sẽ tự hại chết chính mình đấy.

Trương Mẫn Nhi ngỡ ngàng vì bị tạt nước. Song, vẫn cố giữ cho giọng điệu bình thường nhất. Đôi tay bên dưới vì tức giận lại càng siết chặt hơn. Mất mặt quá.

- Tôi không quan tâm. Tiền này tôi không nhận đâu cũng sẽ không chia tay anh ấy. Mong rằng lần sau phu nhân sẽ không hành động như vậy nữa.

Không cho bà ta cơ hội nói tiếp, cô ấy đứng dậy lễ phép cúi người mang theo bao nhiêu ấm ức rời đi. Cố gắng không để rơi một giọt nước mắt yếu đuối.

Chính buổi gặp mặt đó đã biến cô trở thành cái gai lớn trong mắt Cung phu nhân.

Nhưng người con gái ấy vẫn luôn kiên cường đối mặt.

Nơi trọ của cô đã không ít lần có đám côn đồ đến đập phá. Chủ nhà liên tục trách móc cô. Mẫn Nhi phải chuyển nhà đi không ít lần mà vẫn bị bà ta tìm ra. Công việc trên công ty cũng vì mẹ anh dùng mối quan hệ can thiệp mà không ít lần cấp trên gây khó dễ. Tăng ca đến tận khuya. Bản thiết kế chất thành núi. Không biết bao nhiêu đêm Mẫn Nhi đã mất ngủ rồi bật khóc bất lực. Nhưng cô ấy vẫn vì nghĩ đến anh mà cố gắng.

Bởi vì Cung Tuấn còn đang thực tập bên nước ngoài cho nên anh ấy không hề biết chuyện. Mỗi lần hai người trò chuyện với nhau cô ấy cũng không có đề cập đến những khó khăn của bản thân. Hôm nay anh ấy cũng gọi điện tới, Mẫn Nhi khẽ lau đi hàng mi ướt, điều chỉnh giọng nói bình thường lại mới nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia rất có tâm trạng, vừa nhìn thấy cô đã hớn hở cười.

- Tiểu Mẫn, em đang làm gì vậy?

- Em đang hoàn thành nốt bản thiết kế. Mệt chết đi được. Anh có chuyện gì vui sao?

Mẫn Nhi nhìn nét mặt vui vẻ của anh không muốn phá vỡ bầu không khí, cười nhẹ hỏi.

- Phải. Hôm nay anh đã hoàn thành sớm khoá học trước một năm rồi. Nếu như làm tốt thì chưa đến nửa năm nữa có thể cùng em nắm tay đến trước mặt ba mẹ ra mắt rồi.

- Vậy Tiểu Tuấn của em phải cố gắng học tập thật tốt rồi mau mau trở về với em đó. Em đợi anh.

Cung Tuấn nghe được lời nói của cô giống như có thêm động lực. Hai mắt sáng ngời, qua màn ảnh nhỏ cũng biết anh ấy hạnh phúc như nào.

- Ừm. Mẫn Nhi...anh yêu em.

Đầu dây bên kia khúc khích cười.

- Em cũng vậy, anh mau đi nghỉ sớm đi.

Tuy nhiên, hai người bọn họ còn chưa chia tay, Cung phu nhân nhất định sẽ không dừng lại.

Vào buổi tối muộn ngày thu, cô ấy trên đường đi làm về muộn. Căn nhà trọ trong ngõ tối hẹp bỗng nhiên xuất hiện hai tên to con đứng chặn trước mắt cô, ỷ thế ức hiếp người con gái yếu đuối mặc cô van nài cầu xin thảm thiết vẫn bắt lấy cô cứ như thế cướp đi thứ quý giá nhất của người con gái. Cuộc đời cô đã bị người đàn bà kia huỷ hoại.

Trương Mẫn Nhi ngồi gục trong góc phòng tối, khuôn mặt bị đánh đến bầm tím. Cơ thể gầy gò toàn vết thương. Mái tóc đen buông thả rũ xuống như tấm chắn mỏng. Mắt to sưng phồng lên vì khóc quá nhiều, bó gối ngồi dưới nền đất lạnh. Bên cạnh là lọ thuốc viên trắng nằm lăn lóc. Ly thuỷ tinh trong suốt nứt vỡ trải trên sàn. Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên.

- Alo, Mẫn Nhi?

-......

- Em bận sao? Anh gọi cho em nhiều cuộc vậy em mới nghe máy.

Mẫn Nhi không muốn để lộ tiếng nấc, mất một lúc mới lên tiếng. Giọng nói thều thào.

- Em...vừa mới ngủ dậy.

- Cô gái nhỏ, mau dậy đi thôi, mặt trời lên đến mông rồi đó.

Cung Tuấn tràn đầy năng lượng tích cực muốn lan toả đến cô. Anh ấy không biết những gì cô đang trải qua. Mẫn Nhi cắn chặt răng đau đớn, ngăn tiếng nức nở.

- Chúng ta...chia tay đi.

- Sao cơ?

Anh ấy đầu dây bên kia thanh âm có chút cao, bất ngờ. Hôm qua bọn họ vẫn còn nói chuyện vui vẻ với nhau cơ mà.

- Em nói gì vậy? Sao mà...

- Em chờ đợi mệt mỏi rồi. Chúng ta kết thúc đi.

- Không đồng ý. Em đang đùa có đúng không? Mẫn Nhi! Chúng ta cố gắng đi xa đến vậy. Đây là kết quả em muốn sao? Anh chỉ còn nửa năm thôi mà. Mẫn Nhi, em suy nghĩ lại đi được không?

- Em suy nghĩ kỹ rồi. Mình dừng lại đi.

- Mẫn Nhi...Alo? Alo?

Mẫn Nhi chưa nghe hết cuộc trò chuyện đã tự dập máy trước. Cô không nhịn được nữa, vừa buông điện thoại trong tay đã ôm mặt khóc nức nở. Cô ấy không muốn dừng lại, nhưng cơ thể bị vấy bẩn không cách nào giúp cô ấy tự tin đứng bên anh. Vậy nên đây chính là cách tốt nhất cho cả hai người.

Cung Tuấn sau cuộc gọi đó vẫn luôn kiên trì gọi điện và gửi tin nhắn cho cô. Tất cả đều không nhận được hồi đáp. Anh ấy sau đó cũng không trở về đúng hẹn nữa. Bọn họ cứ như vậy mà dang dở.

Nhưng mà ông trời vẫn chưa lấy đi mọi thứ của cô. Vào lúc đen tối nhất cuộc đời, lúc cô muốn buông bỏ cuộc sống của mình. Một đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi quần áo lấm lem đất. Trên người mang vết thương của roi đánh đã chạy đến bên cô, buộc cô ấy phải sống tiếp để chăm sóc cậu ấy. Về sau hai người bọn họ cứ vậy mà xoa dịu tổn thương cho nhau, coi nhau như người nhà mà nương tựa vào nhau giữa cuộc sống khó khăn này.
_____________________________
Có ai giống tui không? Tui thấy Mẫn Nhi đáng thương quá🥺

[Tuấn Hạn] Tôi và ba tôi là quan hệ yêu đươngWhere stories live. Discover now