Chương 2

4.1K 324 73
                                    

Tô Mặc Ngưng nhìn Chung Thiển Vân, nghe nàng nói như vậy, lại mạc danh cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, cười một cái: "Chúng ta đều là nữ tử, như thế nào làm vợ chồng?" 

Chung Thiển Vân vung tay lên, thập phần tiêu sái: "Sinh hoạt vợ chồng chúng ta đều đã làm, chẳng lẽ danh nghĩa phu thê liền không thể có sao?"

Tô Mặc Ngưng lập tức thu hồi ý cười, trừng mắt với nàng, có chút tức giận: "Chớ có nói bậy!"

Chung Thiển Vân vẫn cợt nhả như cũ, duỗi tay kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra xương quai xanh, phía trên mơ hồ còn có một dấu răng nhợt nhạt, hơi hơi có chút phiếm hồng: "Ta có chứng cứ, ngươi không thể chối."

Tô Mặc Ngưng không dự đoán được đã qua mấy ngày, trên người nàng vẫn còn lưu lại ấn ký, trên mặt đỏ bừng, càng thêm tức giận, đứng dậy xoay người muốn rời đi, bị Chung Thiển Vân giữ chặt một phen, kéo trở về: "Ta chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi như thế nào không chịu được vui đùa như vậy nha?"

Tô Mặc Ngưng lạnh mặt, không có tức giận: "Nơi nào có thế lấy loại chuyện này ra nói giỡn? Nếu ngươi cố ý tới trêu ghẹo ta, vậy ngươi vẫn nên trở về đi, bằng không trước khi chết ta cũng muốn kéo ngươi theo."

Chung Thiển Vân đứng lên, để nàng ngồi xuống, Tô Mặc Ngưng giãy giụa muốn nàng buông mình ra, Chung Thiển Vân vừa buông tay, đang muốn trêu đùa vài câu, Tô Mặc Ngưng giống như đoán trước được, lập tức ngẩng đầu trừng nàng, làm lời đã đến miệng đành phải nuốt xuống, thay đổi một câu khác, thần sắc cũng đứng đắn lên: "Ta không có tới trêu ghẹo ngươi, ta là nói thật, gặp việc này, cũng không phải là ý muốn của ngươi với ta, ngươi không cần vì điều đó mà làm khổ chính mình. Nếu ngươi lo lắng gả cho người khác không được như ý, thì gả cho ta ngươi có thể yên tâm. Ta lại không phải nam tử, ngươi cũng không cần tam tòng tứ đức, ngươi muốn làm cái gì liền làm cái đó, bất luận là gả cho ai ngươi đều không chiếm được tự do như thế, chẳng phải là nhờ họa được phúc sao?"

Bởi vì thân phận nữ tử mà Tô Mặc Ngưng bị nhốt ở trong nhà, nghe được tự do trong lời nói của Chung Thiển Vân, sao có thể không tâm động? Tô Mặc Ngưng nhất thời trầm mặc, Chung Thiển Vân lập tức nói tiếp: "Nếu như ngươi cũng thấy như vậy không tồi, ta liền đi cầu cha ta, cho ta một phủ riêng, lại nghĩ cách đến nhà ngươi cầu hôn, chờ sau khi thành thân xong, ai cũng không quản được ngươi, chẳng phải so với việc ngươi chết cho xong thoải mái hơn rất nhiều sao?"

Lúc trước Tô Mặc Ngưng cũng không dám tưởng tượng ra sinh hoạt như vậy, bị Chung Thiển Vân nói dăm ba câu làm ngo ngoe rục rịch, nghĩ thầm không bằng cứ để Chung Thiển Vân làm như vậy trước đi, nếu như không thể thực hiện được, thì mình lại tính cách khác, nghĩ vậy đột nhiên cảm thấy gần đây chính mình chọn lấy cái chết đích xác có chút vụng về.

Được Tô Mặc Ngưng ngầm đồng ý, Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn trở về phủ, vừa mới nhảy lên đầu tường, liền thấy mấy tên thị vệ đứng ở phía dưới, thị vệ kia thấy nàng, lập tức hô to: "Tiểu thư đã về rồi! Tiểu thư đã về rồi!" Trong chớp mắt, phía dưới chân tường liền đứng đầy người, Chung phu nhân lòng nóng như lửa đốt, lôi kéo khăn, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, hảo hảo khuyên nhủ Chung Thiển Vân: "Vân nhi, mẫu thân chỉ có một mình ngươi là nữ nhi, ngươi không thể làm việc ngốc nha!"

[EDIT - BHTT - HOÀN] Cùng Lắm Thì Ta Cưới NgươiWhere stories live. Discover now