Chương 39. (2)

Começar do início
                                    

"Sát" lon bia uống cạn bị bóp lại, Chiêm Dữ nằm nhoài về phía sau, cả người nằm trên thảm cỏ.

Du Tạp nhìn về phía cậu mấy lần, kinh hãi nói: "Chiêm ca, anh đây là uống bao nhiêu rượu vậy trời?"

Túi rác đặt bên cạnh cậu chất đống chai lọ, Chiêm Dữ ngửa mặt nằm, hàm dưới căng thẳng, hai má hồng hồng, trừng mắt về phía Du Tạp, môi mỏng hé mở, "Cút ngay."

Du Tạp rút lại rụt cổ, không biết mình là làm sao chọc tới cậu.

Lều bạt không lớn không nhỏ, đủ cho hai người ngủ, bên trong rải ra một cái thảm màu nâu nhạt, mặt trên còn có mùi nước hoa nữ. Bên trong không có gối, Tiêu Cát chỉ có thể gối lên cánh tay mình. Mơ mơ màng màng ngủ, trạng thái nửa mê nửa tỉnh, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân, mà thân thể anh cũng chẳng muốn hoạt động.

Mành nửa khép bị mở ra, Tiêu cát hoảng hốt có người đi vào trong. Khi sắp sa vào cơn buồn ngủ, thân thể anh bị người ôm lên, mở cánh tay anh thả ra, hai tay xoa bóp cái gáy nhức mỏi.

"Tiêu Cát..."

Có người đang gọi anh, Tiêu Cát nghe được.

Mùi bạc hà cùng rượu mạch hỗn tạp trong mũi, Tiêu Cát cảm thấy được chính mình sắp say rồi, nhưng có một giọt nước âm ấm rơi trên mặt đột nhiên làm cho anh nháy mắt tỉnh táo.

Anh nghe thấy thanh âm kia, nghẹn hơi say lỗ mãng, khổ sở nói: "Tôi không biết nên đối mặt với anh sao nữa."

Tiêu Cát sửng sốt, anh đột nhiên nghĩ đến, người ôm anh lúc này bất quá chỉ là nam sinh mới hơn 20, bọn họ cách biệt mười năm.

Mười năm, một con số khủng bố, khi anh học đại học, Chiêm Dữ mới chỉ là một nhóc con học tiểu học mà thôi.

Coi như Chiêm Dữ ở trên võ đài đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, coi như cậu biểu hiện khắc chế ẩn nhẫn, nhưng cậu cũng chỉ là một nam hài mà thôi. Cậu không cường đại như vậy, không phải không lo sợ điều gì, cậu cũng sẽ mê man, sẽ kinh ngạc, cũng sẽ sợ hãi.

Tiêu Cát nghĩ đến đêm đó tại Las Vegas, Chiêm Dữ mặt như sắp khóc, trong lòng anh mơ hồ đau.

Anh chậm rãi mở mắt ra, liền thấy được vành mắt ửng đỏ của Chiêm Dữ.

Tiêu Cát rút ra một cái tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt dưới ửng hồng của Chiêm Dữ, thấp giọng hỏi: "Uống say?"

Chiêm Dữ mang theo giọng mũi, khàn khàn nói: "Không."

"Mặt đỏ rần."

Chiêm Dữ ngoảnh mặt qua một bên, lộ ra dáng vẻ không cao hứng, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Cát đột nhiên hỏi: "Tại sao không thả tim cho tôi." 

Tiêu Cát không phản ứng lại, Chiêm Dữ đỏ mặt, đôi môi ngậm vành tai anh, hàm răng hé mở, không nhẹ không nặng cắn một miếng. Tiêu Cát run lập cập, liền nghe Chiêm Dữ nói: "Đăng sáu bài trong vòng bạn bè, anh vậy mà không thả tim cho em."

Chiêm Dữ ngữ khí như trước bằng trắc, mà Tiêu Cát luôn cảm thấy không đúng. Anh vỗ vỗ cánh tay Chiêm Dữ, thở ra một hơi nói: "Chiêm Dữ, cậu uống say."

"Em không có say." Chiêm Dữ âm thanh khàn khàn, nói xong, liền ấp a ấp úng lập lại một lần, "Thật sự không có say."

Tiêu Cát thở dài một hơi, bàn tay xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: "Buổi chiều anh làm bánh ngọt, quên xem điện thoại di động."

Chiêm Dữ thân thể cuộn lại, chậm rãi cúi đầu, đem đầu dựa vào lồng ngực Tiêu Cát, hai tay ôm lấy eo anh.

Cà người Tiêu Cát cứng đờ, Chiêm Dữ thuận theo eo anh hướng xuống phía dưới, dừng trước bụng xoa xoa, dùng âm thanh rất nhỏ nói câu hẹn gặp lại, sau đó ôm lấy Tiêu Cát.

Cậu thật sự say rồi.

Không nhận rõ hiện thực cùng mộng cảnh.

Cậu phảng phất như quay về đêm ấy, ở trong bệnh viện, quỳ trên mặt đất.

Tiêu Cát đi, muốn rời khỏi cậu. Cậu thấy gian phòng ngày càng mờ, không biết phải làm sao.

Bên trong lều cỏ ấm áp khô ráo, lòng đang chậm rãi trở nên ẩm ướt.

Chiêm Dữ nhắm hai mắt cùng anh nói xin lỗi, có vẻ vẫn say, cậu nói: "Xin lỗi, em không phải là muốn ép anh, cùng đứa bé không có liên quan, em rất nhớ anh, anh đừng bỏ rơi em mà."

Lục Quy: Đang say nên gọi anh em cho tình cảm, có thể sẽ đổi thành anh em luôn, làm nũng mới dễ chứ 😂

[Đam Mỹ- Cao H] Số Lạ (từ chương 24)Onde histórias criam vida. Descubra agora