Còn có ảnh mọi người cùng nhau uống rượu, bữa cơm ở trại, tụ hội... Vài tấm ảnh chụp chung, mỗi tấm hình Chiêm Dữ đều đứng ở góc, nghiêm mặt, giống như Du Tạp nói, vừa nhìn là biết tính khí thối.

Cuối cùng một tấm, ngay buổi trưa hôm nay chụp.

Trong nhà xe rộng lớn, Chiêm Dữ ngồi ở hàng sau, nhắm hai mắt, khoanh tay, mũ trước sau như một ép tới rất thấp, không nhìn thấy mặt.

Du Tạp viết caption, "Mùa xuân, Chiêm ca làm sao lại ngủ đông! !"

Tiêu Cát nhìn chằm chằm tấm hình này ngẩn người, bên người đột nhiên bị đụng một cái, vị trí bên cạnh có người ngồi xuống. Tiêu Kết hướng bên cạnh hơi di chuyển, lại nghe được một cái thanh âm quen thuộc, anh sững sờ, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, Dư Lịch ngồi ở bên cạnh, hướng anh cười.

"Tiêu lão sư, đã lâu không gặp."

Tiêu Cát nhanh chóng chớp mắt hai lần, hai tay để ở trước người, hướng bốn phía xem, chỗ bên cạnh đều bị ngồi đầy.

"Sốt sắng như vậy làm cái gì? Tôi đến đây vì công việc."

"Cậu?"

Tiêu Cát cau mày, Dư Lịch đem thẻ công tác trong tay quơ quơ, "Chỉ là đúng lúc thấy anh, muốn cùng anh ôn chuyện."

Dư Lịch nhìn gầy hốc hác đi, viền mắt đều hãm xuống. Tiêu Cát nhìn mặt cậu ta, nghĩ đến lời Lâm Hủ nói, không biết nên nói cái gì, chỉ thấp giọng nói: "Cậu có khỏe không?"

Dư Lịch ngẩn người, lập tức nói: "Không quá tốt, thiếu chút nữa bị hù chết."

Tiêu Cát yên lặng, nhìn cậu ta, liền thấy Dư Lịch cười cười, "Là Lâm Hủ nói với anh đi."

Bên cạnh đều là người, Tiêu Cát không biết nên mở miệng như thế nào, liền gật đầu. Dư Lịch thở dài, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không sao hết, hắn sau khi làm xong liền khóc, nói với tôi bệnh của hắn, tôi liền lập tức đi bệnh viện, uống thuốc ngăn chặn, uống được một tháng thì kiểm tra được âm tính."

Tiêu Cát mở to mắt, cục đá luôn đè lên tim anh cuối cùng cũng bị lấy đi. Anh há miệng, âm thanh khô khốc, "Kia... Quá tốt rồi."

"Tôi lạm giao với người khác, đối với chuyện đó tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng thời điểm biết được cũng thật sự khó tiếp thu, tôi lúc đó thật sư muốn giết hắn, bất quá so với giết hắn thì đi bệnh viên còn quan trọng hơn."

Tiêu Cát mím môi một cái, anh đối với Dư Lịch cảm giác thật phức tạp, nguyên bản hận muốn chết, hiện tại ngược lại là đã bỏ được.

Anh cụp mắt, không biết là nói cho bản thân đang kích động nghe hay là nói với Dư Lịch, người phá hoại hôn nhân của anh nghe, thiên ngôn vạn ngữ chỉ một câu, "Sau đó còn làm tiểu tam?"

Dư Lịch ngẩn người, lập tức cười nói: "Cho tôi một lá gan tôi cũng không dám."

Cậu ta còn có việc, chưa nói vài câu liền đi.

Vị trí bên cạnh trống không, trên đài ánh đèn dần dần ảm đạm, toàn bộ hội trường trở nên càng thêm tối tăm. Tiêu Cát nheo mắt lại, nhìn phía trước trên màn ảnh lớn đếm ngược.

[Đam Mỹ- Cao H] Số Lạ (từ chương 24)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ