Chương 111 - Mua xe

14.8K 1.4K 687
                                    

Mua một cái xe để mẹ cậu đi chợ cho tiện

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Dương Tương Ngữ bị những lời khách khí của Hầu Mạch làm cho tức giận đến mức cả người phát run, tay phải siết vào đầu gối mới giữ được sự bình tĩnh.

Như Tùy Hầu Ngọc đã từng nói, Dương Tương Ngữ rất nóng tính, dễ tức giận, động tí là nổ.

Trong công việc, bà người quyết đoán, sấm rền gió cuốn, nhưng tính tình này đối với người sớm chiều ở chung chính là một loại tra tấn dằn vặt.

Ấn tượng của bà đối với Hầu Mạch ít nhiều có chút xem thường và chán ghét, bắt đầu nói chuyện không khách khí: "Cậu nghĩ cậu có tư cách nói chuyện với tôi à?"

"Mọi hành động của cô đâu có chỗ nào để cho người ta tôn kính? Cháu khách khí vì cô là người lớn, lại còn là mẹ của bạn trai cháu nên mới không muốn cô tức giận thôi." Hầu Mạch vẫn mỉm cười như cũ, đáy mắt lại không hề có một chút ý cười nào.

Luôn mỉm cười là điều mà hắn tự học được.

Dương Tương Ngữ giận điên người, biểu cảm vặn vẹo rống vào mặt Hầu Mạch, mắng hắn không có giáo dục, mắng hắn là đồng tính luyến ái buồn nôn, mắng hắn không có lễ phép.

"Thằng chó! Mày đang làm hành lá biết nói tiếng người à? Tao không đáng được tôn kính? Mày biết thu nhập mỗi năm của tao là bao nhiêu không? Có biết bao nhiêu người phấn đấu cả đời còn chẳng vươn tới được địa vị như tao, tao còn không đáng tôn kính? Mày đáng chắc? Chỉ là một thằng nhóc tiêu tiền của cha mẹ, ở trước mặt tao mày chẳng là cái thá gì hết!"

Rồi mắng tiếp sang Tùy Hầu Ngọc: "Tùy Hầu Ngọc mày có còn lương tâm không hả?! Hả!? Chính mày có bệnh lại đổ thừa cho tao? Bây giờ còn mang thêm phiền phức về? Làm người bình thường không làm, mỗi ngày chỉ biết nổi điên đánh nhau! Bây giờ còn làm cả đồng tính luyến ái?! Mày nghĩ làm vậy sẽ rất thời thượng à? Chơi rất vui đúng không? Sớm muộn gì cũng mang về một đống bệnh, hết bệnh tâm thần tới bệnh sida! Thế giới này sao lại tồn tại một đứa như mày nhỉ? Bẩn tưởi kinh khủng!"

Hầu Mạch chỉ nhìn không nói, tưởng tượng ra cảnh mấy năm qua Tùy Hầu Ngọc đã khó khăn như thế nào khi sống chung với mẹ.

Hắn nắm lấy nắm tay đang siết chặt của Tùy Hầu Ngọc, gỡ từng ngón ra, đan tay của mình vào động viên cậu, không muốn cậu nổi giận.

Chờ Dương Tương Ngữ chửi đến mệt, Hầu Mạch rót thêm một cốc nước nữa đặt trước mặt bà, hỏi: "Cháu nói tiếp được chưa ạ?"

Dương Tương Ngữ cười lạnh: "Mày còn muốn nói cái gì nữa?"

"Chứng hưng cảm không phải là bệnh tâm thần, cũng không phải cậu ấy tự nguyện. Hơn nữa, bất kể là do di truyền hay do về sau tạo thành, thì chứng hưng cảm của cậu ấy ngày một nặng nhất định nhờ một tay cô và cha cậu ấy góp phần. Hai người chẳng những không áy náy, còn cho rằng cậu ấy liên lụy hai người, cậu ấy không hận hai người di truyền cho cậu ấy bệnh này thì thôi, hai người còn oán cái gì? Dựa vào cái gì để oán?"

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây KhaWhere stories live. Discover now