9) vì sao mang tên anh

885 112 22
                                    

ngọn gió lặng lẽ lay động cái lạnh đằng cuối buổi chiều, phía dưới những áng mây màu bạc đã sớm trôi thật mau, là từng đợt sương mỏng manh chầm chậm rơi thật khẽ vào trong đáy mắt

Oops! Questa immagine non segue le nostre linee guida sui contenuti. Per continuare la pubblicazione, provare a rimuoverlo o caricare un altro.

ngọn gió lặng lẽ lay động cái lạnh đằng cuối buổi chiều, phía dưới những áng mây màu bạc đã sớm trôi thật mau, là từng đợt sương mỏng manh chầm chậm rơi thật khẽ vào trong đáy mắt. một mình một góc phía dưới căn bếp ấm cúng của nhà trọ, lumine đung đưa những ngón tay, trong lúc chờ đợi phần ăn của mình được đưa đến, em chỉ còn biết chơi bời với những suy tư vẫn hoài sót lại ở trong lòng mình. khoảng không gian xung quanh nơi này tuy có chút chật chội, nhưng cũng chính bởi vì gian ghế riêng tư mà em đã chọn, khiến cho tầm nhìn của em cách biệt hoàn toàn với tất cả mọi ồn ào ngoài kia, để cho lumine có thể từng chút từng chút mà vẽ lại hình ảnh đôi mắt màu ngọc còn rạng ngời hơn cả một đêm trời sao của người ấy, rốt cuộc khi nằm lại ở trong trí nhớ của em, sẽ còn vẹn nguyên đến nhường nào.

cho đến tận bây giờ lumine vẫn còn cảm thấy có chút mường tượng. cứ giống như là nửa tỉnh nửa mơ, em cũng không biết lí do vì sao trong lòng mỗi khi nghĩ về sự xuất hiện của anh thì lại hiện lên một cảm xúc như vậy. thế nhưng dường như có một điều mà lumine vẫn luôn dám chắc rằng, những lần mà cả hai nhìn thấy nhau, chắc chắn đều không phải trùng hợp, cũng hoàn toàn không phải bởi vì một sự đưa đẩy nào đó của tự nhiên. mà là anh và em, cứ giống như được định là sẽ chạy về phía nhau vậy. dù cho lumine cũng chẳng hề biết giữa cả hai rốt cuộc là người dưng hay kẻ quen mặt đã bị lãng quên. chỉ là tận sâu trong đôi lòng em cứ mỗi khi nhìn thấy anh, thì trái tim lại dẫu như sẽ chậm thêm một nhịp.

hình ảnh lặng lẽ như một đoạn phim đã bị xoá nhoà từ quá khứ mới vừa đi ngang qua lúc nãy, đến bây giờ lumine vẫn còn cảm thấy có một chút nhức mỏi xung quanh thái dương. thế nhưng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt của người ấy cho đến giây phút này, vẫn in sâu vào trong đáy mắt của em, khiến cho em không thể nào quên được. và cả hơi ấm đã luôn ở ngay trong vòng tay của lumine kể từ những lần đầu tiên đó, cho đến tận khoảnh khắc khi ngọn gió héo tàn trên làn má, và những tầng sương tựa như đã sắp mờ nhoà đi, vẫn mãi sẽ là điều cuối cùng mà em giữ riêng trong mình.

tất cả những hình ảnh và cảm xúc đến từ anh ấy, dường dần hình thành cho em hai chữ rung động.. mà lí do thì vừa mờ nhoà, lại vừa rất chân thực.

"một phần đậu hũ hạnh nhân, tôi sẽ ngồi ở bàn số sáu" - thanh âm khàn đặc hoà lẫn vào với những ồn ào xung quanh, thế nhưng đến tai của lumine lại vẫn rõ mồn một. em nghiêng người, để có thể nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy, và đúng như em nghĩ, đó là anh ấy.

xiaolumine; giữa những vì sao rơiDove le storie prendono vita. Scoprilo ora