2) đến một màn đêm, cũng tan trong nắng

2.1K 179 10
                                    

"chẳng phải đây là lần đầu tiên cậu đến liyue ư? tại sao lại nói rằng rất quen thuộc?"

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

"chẳng phải đây là lần đầu tiên cậu đến liyue ư? tại sao lại nói rằng rất quen thuộc?"

lumine và paimon dừng chân tại vạn dân đường - quán ăn nổi tiếng nhất bến cảng liyue. sau tám ngày đi bộ từ mondstadt đến đây, cả hai bấy giờ cũng đã mệt lả, phải tìm thứ gì đó lót bụng lúc này. bây giờ thì cũng đã là gần nửa đêm, sao trên trời sáng lấp lánh phía dưới ánh đèn của con phố nhộn nhịp về khuya muộn, bến cảng này dù cho trời mây đã chập tối, vẫn nhộn nhịp và rộng mở đến vậy. để tiếp tục chuyến hành trình tìm kiếm anh trai của mình, liyue này là nơi tiếp theo mà lumine cần phải đến, dù cho đây là lần đầu tiên em đặt chân đến nơi này, thế nhưng lumine luôn có một cảm giác gì đó rất thân thuộc, rằng nơi này.. cứ như đã luôn thuộc về em vậy. từ những thanh âm cánh chim sải ngang nền trời, cho đến những tiếng rao hò và nô đùa của người dân và đám trẻ, mọi thứ mà em đi ngang qua đều mang đến một cảm giác rất lạ, dù dường như em chưa từng nhìn thấy chúng trước đây.. và cả vết sẹo ở trên ngực trái không biết từ đâu mà có khi em tỉnh dậy vào tuần trước, cũng không thể lí giải là từ đâu mà ra.

"liyue cũng là bến cảng giàu có nhất teyvat mà. có lẽ cậu đã xem trên báo rồi đó thôi" - paimon vừa ăn vừa bàn luận về suy nghĩ của lumine, thực lòng mà nói lumine chưa từng đến đây, lại càng không hề có một chút thông tin gì về nơi này. mondstadt là vùng đất duy nhất mà em biết ở trên toàn đại lục, cho đến khi venti nói rằng liyue là nơi mà cuộc hành trình tiếp theo của em bắt đầu, thì em mới biết đến nó. thế nhưng lại chẳng thể lí giải vì sao, đối với em nơi này thân quen đến vậy. cảm giác khi đi dạo dưới bầu trời của bến cảng này, mang đến sự trống trải khó tả và cũng dường như khiến em cảm thấy đã mất đi một điều gì đó. một thứ mà em không tài nào nhớ nổi..

sức mạnh của thời gian, cũng không dài bằng một trái tim với tình yêu hay sao?

xiao đứng từ trên ngọn núi cao, quan sát em phía dưới những mái nhà của bến cảng đông đúc người qua lại. anh đã bắt đầu sử dụng vision phong được ban tặng vào những ngày trước. chút sức mạnh được thần ban phước này quả thật rất yếu ớt, thế nhưng bây giờ đây là tất cả những gì mà xiao cần để có thể được nhìn thấy em. ít nhất thì sau khi sự hiện diện của mình bị thời gian xoá sạch, vẫn có những ngọn gió của bầu trời vĩnh hằng kia không quên mất anh.

kí ức của lumine vẫn còn đọng lại mơ hồ ở trong em ấy. dù cho xiao đã đánh đổi bằng cả mạng sống của mình chỉ để dòng thời gian này quay ngược trở lại, thì vẫn là em ấy không buông tay cho đến giây phút cuối cùng. lumine đối với xiao mà nói, còn hơn cả một tình yêu mà anh từ bỏ tất cả để hướng về. vì có lẽ từ giờ cho đến khi anh hoàn thành tâm nguyện của mình, thì nụ cười của em cũng sẽ là thứ duy nhất để những nỗi lo toan này được ngủ yên. được nhìn thấy lumine trở lại, lành lặn như trước kia, là điều khiến xiao hạnh phúc nhất. không che giấu, xiao đã thực sự bật khóc khi nhìn được nhìn thấy em một lần nữa.

xiaolumine; giữa những vì sao rơiWhere stories live. Discover now