13 - 14 - 15

750 45 3
                                    

13.

Một từ "ướt" của hắn khiến Hà Dung An đỏ lựng cả tai nhưng vẫn nhìn hắn không cảm xúc.

Hàn Chu rút tay lại khỏi quần cậu. Đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác chạm vào chiếc quần lót ẩm. Hắn ma sát hai ngón tay, không nói tiếng nào mà xuống giường, ra ngoài.

Ở bên trong Hà Dung An giận mà không có chỗ xả, đạp một phát xuống ván giường khiến sợi xích sắt ầm vang.

Hàn Chu quay trở lại ngay, trong tay cầm chiếc áo phông với quần đùi, đưa cho Hà Dung An, bên trong còn kẹp chiếc quần lót, nhìn vẫn mới.

Hà Dung An ngẩn ngơ: "Cho tôi à?"

Hàn Chu nhạt nhẽo mà ừm một tiếng.

Trong lòng Hà Dung An khó hiểu, nhìn chòng chọc Hàn Chu một lúc. Hàn Chu không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cậu, nhìn tới mức Hà Dung An phải dời tầm mắt đi.

Hàn Chu nói: "Thay đi."

Hà Dung An do dự một chốc, cũng không thích mặc đồ nữ mà. Cậu nắm hai bên, cởi váy ra. Cơ thể người thiếu niên ẩn hiện trong bóng tối. Vài tia sáng chiếu rọi vòng eo cậu, làn da trắng làm nổi bật vài vết thương xanh đỏ.

Cởi xong, Hà Dung An phát hiện Hàn Chu vẫn nhìn chằm chằm cậu, hai má đỏ lên nhưng vẫn không biểu cảm gì: "Còn nhìn à?"

Hàn Chu cụp mắt xuống, không nói gì.

Hà Dung An nhịn xuống, mặc áo. Đoạn, giơ chân lên, nói: "Anh xích tôi lại thế này sao mặc quần được?"

Hàn Chu nhìn Hà Dung An, "À" một tiếng, từ từ ngồi xuống mở khóa ra. Nhưng chưa kịp ngẩng đầu lên tầm mắt đã tối sầm lại, Hà Dung An giảo hoạt mà trùm váy lên đầu hắn, nhanh chóng thay quần lót, xỏ một chân vào quần.

Khi Hàn Chu kéo váy xuống vừa lúc thấy Hà Dung An loạng choạng nhấc chân còn lại xỏ vào ống quần. Quần lót hơi lớn trễ xuống lộ ra bờ mông tròn trịa, trắng như quả đào tuyết.

Hàn Chu bỗng thấy hơi nóng, quanh chóp mũi vẫn thấy mùi váy, mùi sữa tắm rẻ tiền trên người Hà Dung An, giống hắn.

Hà Dung An không quen mặc đồ thế này, kéo kéo áo phông trắng. Áo phông cũng rộng, hơi cũ, khoát tay một cái cũng thấy được bờ ngực trắng trẻo của người thiếu niên và đầu vú.

Hàn Chu nắm chặt chiếc váy trong tay, nhìn chằm chằm Hà Dung An. Hà Dung An ngồi xổm bên giường, ngại ngại mà vuốt tóc, chẳng cần nghĩ cũng biết đồ cậu đang mặc là của Hàn Chu.

Hà Dung An lạnh lùng nói: "Có xích không? Không thôi ngủ đây."

Hàn Chu hoàn hồn, khóa xích lại theo bản năng, lúc đứng lên thấy Hà Dung An đang ngồi khoanh chân lại. Người thiếu niên mặc quần của hắn, áo của hắn, thậm chí cả quần lót của hắn, toàn bộ của hắn, nom bớt nữ tính, lại sạch sẽ, nhẹ nhàng.

Hàn Chu nuốt một miếng, phát hiện vật kia của hắn cứng lên rồi, nhô lên, nóng nảy mà đội đũng quần lên.

14.

Hàn Chu không nghĩ là chỉ nhìn Hà Dung An thôi hắn đã có phản ứng.

Dù sao hắn cũng đã hai mươi, dậy thì toàn diện rồi. Cũng có mấy kẻ buôn người đi cửa hàng tóc tìm vui cũng không tránh hắn, thậm chí đưa hắn theo.

[ĐM] Khó ngủ - Hoa QuyểnWhere stories live. Discover now