1 - 2 - 3

3.1K 64 7
                                    




1.

Năm mười bảy tuổi ấy, Hà Dung An bị  bắt cóc.

Hôm đó là một ngày hè, thời tiết khô nóng, cậu đang đi ra từ trong ngõ nhỏ thì thấy hai người đàn ông đeo xích bạc lôi một cô bé lên xe van, bên cạnh còn có một người đàn bà đang thúc giục.

Cô bé kia mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt mở lớn, miệng bị bịt kín, nước mắt tuôn rơi, nức nở.

Hà Dung An không nghĩ ngợi gì, hô lên: "Các người làm gì vậy!"

Cô bé vừa thấy có người tới thì giãy dụa mạnh hơn, cắn tay của kẻ bắt cóc, giãy khỏi dây trói, chạy về phía Hà Dung An.

Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị đè xuống.

Hà Dung An lập tức xông lên, đá bay người đàn ông kia, đỡ cô bé dậy, nói "Chạy!"

Đây là đường nhỏ, bình thường ít người đi, lại giữa trưa nên càng không có người qua lại. Cô bé hét cứu mạng mấy lần không có ai đến. Thấy những kẻ kia sắp đuổi tới, Hà Dung An buông tay cô bé để cô nhanh chóng chạy đi, nhặt gậy gỗ không biết của ai dưới đất lên, nắm chặt.

Ánh mặt trời bỏng rát khiến người ta đầu váng mắt hoa. Chiếc cặp sách đen của Hà Dung An đặt ở một bên không biết bị ai đá, rơi xuống cống thoát nước.

Lần thứ hai Hà Dung An mở mắt ra là ở trong một container tối như mực. Cậu bị trói tay, trói chân, miệng bị bịt kín. Không biết những kẻ đó đã cho cậu ăn gì mà đến cả ngồi dậy cũng không đủ sức nữa.

Xung quanh toàn là thùng giấy, chồng chất lên nhau. Trong container ầm ầm không biết bao lâu mới dừng lại.

Trong lòng Hà Dung An hốt hoảng. Cậu dùng sức mà đá vào vách container tạo tiếng động. Một lúc lâu sau cửa xe mới từ từ mở ra.

Hà Dung An bị chói tới nhíu mắt lại. Tiếng bước chân rầm rầm vọng lại, nghiêng ngả cả container. Nhưng chỉ giây lát sau Hà Dung An đã trúng một gậy lên người, đau tới há mồm nhưng không kêu lên được, miệng đã bị băng dính bịt kín. Mặt mũi Hà Dung An trắng bệch.

Mưa gậy đập xuống, Hà Dung An cuộn mình, nức nở thảm thiết, bên cạnh đó là tiếng đàn ông mắng chửi: "Cho mày xía mũi vào chuyện người khác này. Thằng oắt này, oai lắm cơ mà?"

"Phách lối cho bố mày xem nữa nào!"

Hà Dung An không biết mình bị đánh bao nhiêu cái. Người đau quá, tinh thần lại hoảng hốt. Mãi lúc sau mới nghe có nguòi nói: "Rồi, đừng đánh chết nó."

"Anh, đánh chết thì thôi, vứt chỗ nào đấy là được, đỡ phiền."

Người đàn ông cười lạnh: "Làm mất con vịt tới tay mình, nó chết thì đơn giản quá. Tao thấy thằng oắt này trông cũng được." Giọng nói của gã bỗng hung ác lên hẳn. Hà Dung An đang hốt hoảng nghe vậy bỗng thở phào được một hơi. Bất chợt, trên lưng cậu bị đá một phát, trước mắt tối sầm lại suýt ngất đi.

Người đàn ông nói: "Trước cứ giữ nó lại, tìm mối bán đi cũng được lời."

Liên tiếp vài ngày Hà Dung An bị nhốt trong container không biết ngoài kia là ngày sáng hay đêm đen, những gã đàn ông đó hơi tí là đánh chửi cậu. Tới khi Hà Dung An xuống khỏi container đã không còn tỉnh táo. Toàn thân phải gầy sút mất mấy cân, trên người mặc chiếc váy trông tục tĩu, lộ ra đôi chân thon, đầu gối bị ma sát đỏ, dính máu.

[ĐM] Khó ngủ - Hoa QuyểnWhere stories live. Discover now