chương 10

1.8K 83 2
                                    

Cảm giác nặng nền bị đè đến khó thể hít thởi, Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, những tiếng tít tít của máy đo nhịp tim đều đều kêu 'tít tít' không gian có thể nghe rõ được tiếng hít thở nặng nề.

" ahg...." nó giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng kia.

Nó người đầy mồ hôi ngẩn đầu quan sát xung quanh. Căn phòng mà xám trung tính.

Trên bàn bên cạnh giường là khung hình cũ kĩ. Có lẽ tấm ảnh được chụp từ rất lâu đi.  Trong hình là anh chàng tuổi đôi mươi, con ngươi hổ phách lấp lánh. Gương mặt thanh tú đôi mắt phượng, mài thanh mũi cao nước da trắng. Trong tràn đầy sức sống, anh chàng kia chính là không có biết mình bị chụp lén thì phải nụ cười tươi tắn như nắng ban mai.

Nó mất một lúc lâu để nhớ ra người này là ai.

***cạnh*** âm thanh mở của vang lên.

" ca."

Người tiến vào khống ai khác là Cao Vũ. Gương mặt có chút mệt mỏi, thân hình cao ráo.

" ngươi đã tỉnh! Có muốn ăn gì không?!" Cao Vũ ân cần hỏi.

" không cần. Chỉ là có chút khát." nó cầm lấy ly sữa trên bàn uống lấy.

Cao vũ đi đến bàn cầm lấy khung hình kia.

" Ca. Ca vẫn còn chưa quên được Lãnh sao?!"

" ân. Không thể quên được." Cao Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình rồi nở nụ cười.

" nhưng Ca. Lãnh....anh ấy đã đi rất lâu rồi không phải sao?!"

" thì đã sao?! Yêu chính là yêu? Bao lâu thì cũng chính là yêu."

" Ca như thế chính là đang tự hành hạ mình đấy."

" chẳng lẽ có cách khác sao?!" Cao Vũ bỗng bật cười.

" nhưng Lãnh anh ấy ở trên trời sẽ mong Ca như thế?!"

" ân. Không biết...nhưng Ca có thể làm gì đây. Mọi thứ toàn bộ chỉ còn có Cậu ấy." Cao Vũ nắm mắt ngước đầu có chút chua xót nói.

" Ca, ngươi có thấy ngươi rất ích kỷ. Ngươi như thế thì Lãnh, anh ấy là sao yêu lòng được đây?!" nó lên giọng trách mắng.

" ích kỷ? Người ích kỷ thực sự mới là cậu ấy." Cao Vũ giọng buồn rầu.

" năm đó cậu ấy ra đi, cũng chỉ có cậu ấy ích kỷ giữ lấy hạnh phúc lúc cuối. Cậu ấy.....chết tiệt." Cao Vũ cố nén nước mắt đnag trực trào.

" vậy nếu như là em lúc đó thì em sẽ là gì?!" Cao Vũ hứng thú nhìn nó.

" em không biết. Em chưa từng nghỉ đến."

" vậy nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự bốc hơi khỏi thế giới thì sao?!" Cao Vũ chính là nhìn chăm chăm nó.

"  cái 'nếu' đó của Ca nhất định sẽ không có khả năng xảy ra."

" sao em lại có thể chắc chắn được như thế chứ." Cao Vũ bĩu môi vỗ đầu nó.

" thôi được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt cần gì cứ gọi Ca là được."  Cao Vũ đặt khung ảnh của Lãnh xuống rồi rời khỏi phòng.

[Bh] Thanh xuân. Tôi Gặp Em Where stories live. Discover now