Chương 03

1.6K 125 6
                                    

Thảm Thực Vật Hoang Dã
Tác giả: Mạch Hương Kê Ni

Edit: Jeffrey L
Đăng tại: wattpad@Jeffrey9xL & WP: 
everythingoesorg.wordpress.com

Chương 03:

Mấy hôm nay tâm trạng Hứa Ngôn khá tốt liền xin nghỉ việc. Đã có dự định hơn tháng trước, cứ vậy từ chức cũng không hẳn là quyết định sáng suốt, cậu cũng không phải là không tìm một công việc mới, chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian, làm gì cũng được, ví dụ như nằm ở nhà, đi du lịch hoặc chụp ảnh ngoại cảnh. Nói đến thì, đã rất lâu rồi chưa đụng vào máy ảnh, nhớ lại năm đó còn ở Đại học, cậu cũng là một nhiếp ảnh gia có tiếng ở trường.

Đại học, hoá ra bọn họ đều đã tốt nghiệp hơn 2 năm rồi, cũng đã 6 năm cậu quen biết Thẩm Thực.

Hứa Ngôn thuộc khoa Văn học, Thẩm Thực là khoa Kinh tế. Năm nhất vừa mới khai giảng cái tên Thẩm Thực luôn được mọi người biết đến – bởi vì thành tích lẫn ngoại hình của anh. Lúc đó Hứa Ngôn còn cảm thấy khinh bỉ, không lẽ trong một rừng tân sinh viên mênh mong không có nhiều trai đẹp sao, tôi cũng rất đẹp trai, ok?

Thời gian huấn luyện quân sự mọi người đều sợ phơi nắng, vành mũ kéo thấp che kín cả mặt, Hứa Ngôn thấy ngạc nhiên khi chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thực trong số những người mình đầy bụi đất kia. Sau đó cậu phát hiện, cậu không tìm thấy Thẩm Thực, không phải vì Thẩm Thực cũng giống những người lấm lem bụi đất mà thật sự cậu chưa gặp mặt Thẩm Thực lần nào – một khi chạm mặt, Hứa Ngôn nhất định là người đầu tiên thấy anh.

Dáng cao, da trắng, mạnh mẽ, chân dài vai rộng, vành mũ che mắt lộ ra đường nét khuôn mặt tinh tế. Người khác mặc trang phục rằn ri là quân phục, còn anh mặc chính là mẫu quảng cáo, vô cùng đẹp trai và cao quý, trên người như viết lên bốn chữ: Đừng chọc vào ông.

Vì lý do này Hứa Ngôn đặc biệt chú ý tài khoản chính thức của trường đại học, mỗi ngày đếu xuất hiện bài đăng phong phú về huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất, đàn anh đàn chị đều rất có nhân tình, đều nhắm vào Thẩm Thực mà chụp. Chụp thẳng từ đằng trước, chụp bên cạnh, chụp trên xuống, chụp cận cảnh toàn thân, bất chấp dùng sắc đẹp để thu hút sự chú ý...dần dần Hứa Ngôn cũng bị cuốn vào.

Đặc biệt là trong trận bóng rổ Hứa Ngôn nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Thẩm Thực, đánh thắng vẫn giữ bình tĩnh như thế, khắp nơi đều là tiếng hoan hô, chỉ có anh như đoá hoa lạnh lùng quý giá, mồ hôi nhễ nhãi xen tiếng thở dốc, chỉ nở nụ cười nhạt trong cái ôm và quàng vai điên cuồng của đồng đội. Trong trận bóng rổ đó đã có chụp một bức ảnh huyền thoại – khoảnh khắc ngoảnh đầu nhìn lại lúc Thẩm Thực chuyền bóng. Đồng phục, mồ hôi, ánh mắt, quai hàm, vai cổ, đường nét gương mặt rõ ràng của thiếu niên tuổi mười tám và đám đông bốn phía trở nên mờ ảo dần.

Bức ảnh đó là do Hứa Ngôn chụp – một thành viên hội nhiếp ảnh.

Thời gian trôi qua đã lâu rồi, Hứa Ngôn vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi ấy. Sân bóng rổ bên trong náo nhiệt vô cùng, nóc nhà như bị lật tung, cậu cầm theo máy ảnh SLR, tại không khí bên trong theo đổi một thân ảnh nào đó, rồi trong một khác, bóng dáng kia quay đầu dừng lại, cách nửa cái sân bóng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng qua đây. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi – có lẽ một giây cũng chưa tới. Nhưng Hứa Ngôn lại thấy khoảnh khắc ấy kéo dài rất lâu, âm thanh như ngưng đọng, xung quanh dường như hoàn toàn trống không, bọn họ yên lặng đối diện trước ống kính, yên tĩnh đến mức Hứa Ngôn có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập.

[ĐM/Edit] Thảm Thực Vật Hoang Dã - Mạch Hương Kê NiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ