Chương 124. Công lược giáo thảo cao lãnh 7 (hơi H)

9.2K 232 2
                                    

"Nhưng tôi muốn để lần đầu tiên cho người mình yêu." Hứa Khanh Điềm khóc lóc nói ra những lời này.

Động tác của Diệp Tiêu Nhiên ngưng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh thuần mê người đẫm nước mắt của cô.

Hắn bỗng nhiên cười: "Làm tình, làm nhiều rồi, em sẽ yêu tôi."

Nói xong, bàn tay cường ngạnh tách chân Hứa Khanh Điềm, ngón cái cùng ngón trỏ không ngừng trêu chọc nơi riêng tư đã sớm ướt đẫm của cô, nói: "Nơi này của em mỗi lần đều cho tôi kinh hỉ, cũng thật là mẫn cảm, em thừa nhận đi, tiểu huyệt em đã rất hư không, rất muốn côn thịt tôi tới lấp đầy."

"Không..... Tôi không có..... Ô a..... Anh buông tha cho tôi đi....." Hứa Khanh Điềm đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt cầu xin cùng với nước mắt trên mặt làm cô thoạt nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên dính chặt vào cô, một tay khác nắm lấy cằm Hứa Khanh Điềm, cưỡng bách cô nhìn khoang trò chơi màu trắng cạnh giường, ánh mắt hắn dừng trên đó, sau đó lại nhìn ánh mắt có chút hoảng loạn của Hứa Khanh Điềm, nói: "Đó là cái gì? Người mỗi tối quấn lấy tôi ở trong trò chơi là ai? Hiện tại lại chơi thanh thuần rụt rè với tôi?"

"Anh anh anh..... anh là người đó....." Vẻ mặt Hứa Khanh Điềm vô cùng khiếp sợ, cô cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần lót ren màu tím gợi cảm đã bị Diệp Tiêu Nhiên nhân cơ hội cởi ra treo ở trên cẳng chân.

Hứa Khanh Điềm cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại thừa nhận dứt khoát như thế, nên vẫn chưa kịp phản ứng.

"Tôi là người đàn ông mỗi ngày đều thao em trong trò chơi." Hắn nhìn chằm chằm cô, quần phía dưới không biết đã cởi từ lúc nào, thừa lúc Hứa Khanh Điềm còn đang ngây người, nâng lên một chân trắng nõn non mịn, nhắm ngay huyệt khẩu ướt đẫm, cắn răng, đĩnh eo một cái, toàn bộ côn thịt cắm đi vào.

"A..... Đau quá..... Ô ô..... Anh mau đi ra....." Cảm giác đau đớn xé rách truyền đến làm Hứa Khanh Điềm khóc nức nở, tay cô không ngừng đánh lên người Diệp Tiêu Nhiên đang đè trên người mình.

Diệp Tiêu Nhiên cũng chịu không nổi, côn thịt giống như bị nhét vào trong một cái chai nhỏ, hoa huyệt không ngừng co rút lại như muốn cắn đứt côn thịt, vừa đau vừa sướng.

Tay hắn cố định thân thể đang vặn vẹo của Hứa Khanh Điềm, nhẹ giọng trấn an: "Chờ một chút liền không đau, đừng khóc....."

"Ô ô..... Đau..... Anh đi ra ngoài....." Hứa Khanh Điềm vẫn khóc.

Diệp Tiêu Nhẫn đến vất vả.

Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, một giọng nói của nam nhân truyền tới: "Điềm Điềm, mau mở cửa!"

Hứa Khanh Điềm cũng nghe thấy, cô sợ hãi đến mức cảm giác đau đớn dưới thân cũng quên mất. nói năng lộn xộn: "Anh trai của tôi tới..... Anh mau đi ra đi....."

Nội tâm Diệp Tiêu Nhiên hỏng mất, hắn đương nhiên biết anh trai của cô là ai, lúc điều tra Hứa Khanh Điềm, bối cảnh gia đình của cô hắn cũng biết rõ ràng.

Nhưng mà hiện tại là thời khắc mấu chốt, anh trai cô lại chạy tới đây làm gì?!

Thấy Diệp Tiêu Nhiên vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Khanh Điềm gấp đến khóc: "Anh trai tôi có chìa khóa, nếu gọi không thấy trả lời sẽ tự mở cửa."

Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy vài tiếng kêu vang lên ngoài cửa, sau đó liền im lặng, cân nhắc từ cửa đến phòng còn có một khoảng cách, hắn cắn răng đem côn thịt rút ra khỏi cơ thể Hứa Khanh Điềm, thời điểm rút ra, cô không khỏi phải chịu tiếp một lần đau đớn.

Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, nhanh chóng đem chăn phủ lên trên người Hứa Khanh Điềm, che lại toàn bộ cơ thể cô.

Hắn không nhanh không chậm mặc quần vào, khi mà cửa phòng vang lên tiếng gõ, Diệp Tiêu Nhiên còn đang thắt dây lưng, côn thịt vừa rồi còn ngạnh lên vì Hứa Khanh Điềm, lúc này bởi vì anh trai cô đến mà đã mềm xuống.

"Điềm Điềm? Đang ngủ sao?" Giọng nói trầm ổn mang theo ngữ khí sủng nịch vang lên.

Diệp Tiêu Nhiên thắt dây lưng xong, trực tiếp đi lên mở cửa ra.

Thời điểm Hứa Khanh Quốc nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ phòng của em gái mình, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, đen mặt hỏi: "Điềm Điềm đâu?"

"Đang ngủ." Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói, đẩy Hứa Khanh Quốc ra khỏi phòng, thuận tiện đóng luôn cửa phòng ngủ lại.

Hắn không hy vọng bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hứa Khanh Điềm, anh trai ruột của cô cũng không thể.

"Vậy sao cậu lại ở trong phòng em gái tôi?!" Hứa Khanh Quốc tức muốn hộc máu, suy nghĩ đến khả năng nào đó, loại khả năng này làm cho Hứa Khanh Quốc muốn giết người, đó là em gái của anh..... Cư nhiên bị thằng nhãi này.....

"Tôi là bạn trai của cô ấy." Diệp Tiêu Nhiên đi vào phòng khách, nhìn Hứa Khanh Quốc, tựa hồ như là nhìn thấy ý tưởng của đối phương: "Cô ấy đã trưởng thành, hơn nữa nếu giết tôi anh sẽ phải ngồi tù."

Nội tâm Hứa Khanh Quốc phun ra mấy ngụm máu, đen mặt nói: "Tôi cũng không nghe Điềm Điềm nói là đã có bạn trai."

"Tôi cũng không nghe nói Thư ký Hứa lại có cô em gái thanh thuần xinh đẹp như vậy." Diệp Tiêu Nhiên ngồi trên sô pha, thật ra Hứa Khanh Quốc và hắn đã quen biết nhiều năm, Hứa Khanh Quốc là Thư ký của thị trưởng - cha hắn, mấy năm gần đây tần suất gặp mặt hắn ở nhà cũng không ít.

"Diệp thiếu là quý nhân hay quên mà thôi." Hứa Khanh Quốc trào phúng nói, em gái của anh vì sao phải nói với tên côn tử này chứ?

Cho dù cha của Diệp Tiêu Nhiên là thị trưởng, là người lãnh đạo của Hứa Khanh Quốc anh, nhưng anh cũng tuyệt đối sẽ không để em gái mình ở bên thằng nhãi này!

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúcWhere stories live. Discover now