Khó dỗ dành - TRÚC DĨ (EDIT H...

By NhaDauTay

2.7M 99.3K 27.7K

Tác giả: Trúc Dĩ. Số chương: 85c chính văn + 4c phiên ngoại. Edit: NhaDauTay. Bìa: Meilynh. Nguồn convert:... More

Văn án
Chương 1: Đầu bảng phố ăn chơi
Chương 2: Là quán bar lành mạnh
Chương 3: Chưa từ bỏ ý định à?
Chương 4: Cái tên nam tính nhất
Chương 5: Tin nhắn nhóm
Chương 6: Không phải nói với cậu
Chương 7: 'Ánh trăng sáng'
Chương 8: Một ngày dài như một năm
Chương 9: 'Người nông dân Ôn' và 'con rắn Tang'
Chương 10: Sợ anh đánh không lại
Chương 11: Một phương pháp không nên dùng hai lần
Chương 12: Nhà cậu bị cháy rồi!
Chương 13: Tôi vừa dọn đến đây.
Chương 14: Anh ta chắc chắn là gay
Chương 15: Tôi lại không yên tâm về em.
Chương 16: Giúp đỡ việc làm ăn của tôi với!
Chương 17: Chờ mình
Chương 18: Chuyện rất đáng để khoe khoang!
Chương 19: Nghi Hà
Chương 20: Đêm nay không về
Chương 21: Con người kiêu ngạo ấy
Chương 22: Nấu nhiều
Chương 23: Anh hai nói là em bị lạc đường.
Chương 24: Sao chị lại chọn đại học Nghi Hà?
Chương 25: Ôm anh
Chương 26: Hâm mộ đến phát điên
Chương 27: Tự mình đa tình
Chương 28: Đến siêu thị tham gia thi đại học
Chương 29: Chưa từng thích cậu ấy sao?
Chương 30: Yêu anh ấy thật cuồng nhiệt
Chương 31: Anh đã từng thấy tôi mộng du sao?
Chương 32: Tái diễn lại sự việc
Chương 33: Em vừa mới hôn anh.
Chương 34 : Cái mánh khoé trẻ con này
Chương 35: ĐỨNG KHÔNG VỮNG
Chương 36: MỘT LẦN NÀY THÔI
Chương 37: ĐÀN ÔNG CẶN BÃ
Chương 38: EM LÀM SAO MÀ GIỐNG TÊN BIẾN THÁI VẬY.
Chương 39: ĐI NHẦM CHỖ
Chương 40: EM ĐÃ NÓI THÌ NÓI CHO HẾT ĐI
Chương 41: LÀM NGƯỜI PHẢI DÁM CHỊU TRÁCH NHIỆM MỘT CHÚT
Chuong 42: THỬ MỘT CHÚT
Chương 43: DÁM THÌ ĐẾN ĐÂY
Chương 44: CÔ MUỐN YÊU ĐƯƠNG CÙNG TANG DIÊN
Chương 45: VẬY ĐẾN LUÔN ĐI
Chương 46: MÌNH CHUẨN BỊ HẸN ANH ẤY ĐI ĂN TỐI
Chương 47: CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI VỚI EM
Chương 48: Nếu em theo đuổi anh
Chương 49: Anh đến để lấy quà
Chương 50: Đừng mè nheo
Chương 51: Ban trai của em muốn đến đón em
Chương 52: Bị bạn trai của em hút hồn rồi sao?
Chương 53: Là để em tin
Chương 54: Tang Diên luôn tuân thủ lời hứa
Chương 55: Nếu em muốn tán tỉnh anh
Chương 56: Tình nguyện làm yểu điệu thục nữ
Chương 57: Ai đẹp trai hơn
Chương 58: Mình là lốp dự phòng của cậu sao?
Chương 59: Để anh là của riêng em
Chương 60: Giúp em tắm đi
Chương 61: Chuyện gì cũng được
Chương 62: Khiêng anh đến phòng em
Chương 63: Bạn gái của tôi quá dính người
Chương 64: Không định làm chuyện khác một chút sao?
Chương 65: Muốn chạm vào nơi nào của anh
Chương 66: Cô gái anh yêu nhiều năm như vậy
Chương 67: Cậu thiếu niên thân yêu của mình
Chương 68: Anh chỉ để ý đến những gì tốt nhất
Chương 69: 'Chơi' anh sao
Chương 70: Quý khách, hãy tận hưởng
Chương 71: Cắn
Chương 72: Vịt vương
Chương 73: Chỉ thích chọn vịt
Chương 75: Như thường lệ sẽ giúp em thực hiện
Chương 76: Chỉ còn lại ánh sáng
Chương 77: Không phải là còn có em sao?
Chương 78: Chỉ hôn một chút
Chương 79: Lần sau nhẹ một chút
Chương 80: Anh hãy cầu hôn em nhé!
Chương 81: Anh trai em ngoại tình rồi
Chương 82: Em cho là tên súc sinh kia có thể dằn lòng giống anh?
Chương 83: Muốn đem em giấu đi
Chương 84: Như là ánh sáng
Chương 85: Tất cả nguyện vọng của em đều sẽ được thực hiện
Chương 86: NGOẠI TRUYỆN 1
Chương 87: NGOẠI TRUYỆN 2
Chương 88: NGOẠI TRUYỆN 3
Chương 89: NGOẠI TRUYỆN 4 - TANG DIÊN

Chương 74: Nghi phạm

26K 977 171
By NhaDauTay


"Mày bị điên à! Tao, tao có nói gì đâu!" Xa Hưng Đức một tay chống đất, một tay khác cố sức gỡ tay Tang Diên ra, lớn giọng nói: "Ông đây mẹ nó đến uống, uống rượu! Có tìm ai làm phiền đâu!"

Tang Diên buông tay ra, biểu cảm không rõ mà nhìn hắn.

"Mày đối đãi với khách như vậy à?" Xa Hưng Đức miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa đầu, "Mẹ nó, mày chờ đó, cái chó gì. . ."

Như thấy bẩn, Tang Diên không lên tiếng, chỉ đứng lên.

Xa Hưng Đức ngửa đầu nhìn anh, trên trán hắn dính đầy bụi bặm, có vài chỗ da đã bị rách. Hắn lộ ra hàm răng ám vàng, đắc ý cười một cái: "A, tao hiểu rồi. Tao sờ qua con đàn bà của mày, mày mất hứng đúng không?"

Nghe vậy, Tang Diên hơi rũ mắt.

"Có cần thiết như vậy không? Đều là đàn ông, mày cũng có thể hiểu chứ?" Xa Hưng Đức vẫn cười, "Hơn nữa không phải là đàn bà bình thường, Sương Hàng này sắc đẹp xác thực -- "

Không đợi hắn nói xong, Tang Diên dùng sức đạp mạnh vào bụng hắn.

Xa Hưng Đức không hề phòng bị, trong nháy mắt cả người bị ngã ngược về sau, đụng mạnh vào tường, phát ra một tiếng động lớn. Hắn lập tức nằm rạp xuống đất, sau đó cố chống hai tay lên, không thể khống chế được bắt đầu nôn khan.

Tang Diên mặt vô cảm nhìn hắn, tóc mai rũ tán loạn trên trán anh.

"Con bà nó. Mẹ mày. . ." Xa Hưng Đức khó chịu đến nỗi giọng nói bắt đầu run rẩy, nhưng chú ý thấy bốn phía con hẻm này đều không có ai khác, nên cũng không dám nói gì chọc giận đến anh nữa, chỉ nói: "Ông đây muốn báo cảnh sát. . ."

Tang Diên lại ngồi xuống một lần nữa, nắm lấy tóc của hắn, kéo lên.

"Báo cảnh sát cái gì?"

". . ."

"Không phải là mày uống say đứng không vững bị té xuống đất sao." Tang Diên khẽ nhếch miệng, thờ ơ nói: "Tao chỉ muốn đỡ mày lên, sao lại còn lấy oán trả ân."

Vừa nói, Tang Diên vừa đứng lên, dễ dàng xốc hắn lên, rồi ném mạnh vào tường.

Thân thể Xa Hưng Đức lại lần nữa đụng vào tường xi măng cứng ngắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đã vỡ vụn.

Tang Diên thẳng tắp nhìn hắn, vẻ tàn bạo không hề che giấu. Nhìn bộ dạng chật vật của Xa Hưng Đức, biểu cảm của anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, giọng nói không nhẹ không nặng: "Tại sao lại không đứng vững?"

". . ."

"Xa Hưng Đức?" Tang Diên cố lục lại tên của hắn trong trí nhớ, tốc độ nói rất chậm, như đang nhả ra từng chữ: "Còn muốn tao đỡ mày nữa không?"

Xa Hưng Đức không nói nên lời, chỉ khoát tay, cố nhích sang một bên.

Vào lúc này.

Tang Diên nghe thấy điện thoại di động reo lên. Lông mi anh khẽ run, anh dừng tay lại, tùy ý lấy điện thoại từ trong túi ra, quét mắt nhìn.

Là tin nhắn từ Ôn Dĩ Phàm.

Ôn Sương Hàng:【 Hôm nay mấy giờ anh về nhà? 】

Ôn Sương Hàng:【 Em đã đến nhà rồi, phỏng vấn xong đồng nghiệp trực tiếp đưa em đến dưới lầu. 】

Tang Diên nhìn vài giây, đáp một câu:【 Hôm nay về trễ. 】

Tang Diên: 【 Ngủ trước đi. 】

Trả lời xong, Tang Diên xoay xoay cổ, ngắm nghía điện thoại. Anh không có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào nữa, chỉ đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống: "Hy vọng đây là lần cuối mày nhìn thấy tao."

Xa Hưng Đức bị dọa sợ, cảm thấy người đàn ông trước mắt như ác quỷ, hắn không thể chống đỡ được. Hắn vô thức giơ tay lên, cánh tay che ở trên đầu, làm tư thế phòng vệ.

"Nếu không, " Giọng Tang Diên lạnh lẽo, hời hợt nói, "mày lại phải chịu khổ sở."

***

Chờ Tang Diên đi xa rồi, Xa Hưng Đức ngồi tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi tỉnh táo hơn, mới vịn tường từ từ đứng lên. Vẻ mặt hắn hung tợn, miệng hùng hổ chửi mắng, vịn theo con hẻm đi ra ngoài, đón một chiếc xe về nhà.

Từ sau khi dời khỏi nhà Triệu Viện Đông, gia đình Ôn Lương Hiền thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Nam Vu. Nơi này vị trí địa lý không tệ, lượng người đi lại cũng nhiều, nên cũng thuận tiện làm ăn buôn bán, khuyết điểm duy nhất là an ninh không tốt lắm.

Sau khi đến nhà, Xa Nhạn Cầm ra mở cửa cho hắn. Chú ý đến vết thương trên mặt hắn, bà ta cau mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Xa Hưng Đức lập tức mở miệng mắng: "Còn không phải là vì thằng bạn trai mất dạy của con Sương Hàng sao! Em đến quán bar của nó uống rượu, nó liền lôi em ra đánh một trận! Chị! Chị phải giúp em -- "

Từ phòng ngủ chính Ôn Lương Hiền nghe được động tĩnh, hét lên: "Đừng có ồn ào nữa được không? !"

Xa Hưng Đức lập tức nín bặt.

Xa Nhạn Cầm vẻ mặt cũng rất khó chịu, cố kiềm chế bốc hỏa: "Đức tử! Chị còn chưa nói rõ ràng với em sao? Em có thể đừng gây phiền cho chị nữa được không. Em mới được thả ra bao lâu chứ? Vì chuyện này, anh rể em đã ồn ào với chị rất nhiều lần rồi!"

Xa Hưng Đức ngập ngừng nói: "Nhưng em nuốt không trôi chuyện này."

"Cứ như vậy đi, đừng đi tìm bọn họ nữa." Vì những hành động của Xa Hưng Đức, Xa Nhạn Cầm cũng bị vạ lây, ở nhà cũng không dễ chịu gì: "Con Sương Hàng kia quê mùa không có lương tâm, ăn cháo đá bát, chúng ta có thể làm gì chứ?"

Xa Hưng Đức văng tục.

Xa Nhạn Cầm liếc hắn, lại nói: "Bây giờ người ta làm việc ở đài truyền hình, có chức có quyền, chúng ta chỉ là dân thường thôi, làm sao đấu lại nó được."

". . ."

Hai người đến ngồi ở ghế sofa.

Chú ý thấy sofa bên cạnh có một cô gái thanh tú đang ngồi xem tivi, vẻ tức giận trên mặt Xa Hưng Đức dần biến mất, gương mặt tươi cười: "Tiểu Lâm đã về rồi?"

Trong mắt Trịnh Lâm thoáng hiện lên một tia chán ghét, cô không nói tiếng nào.

Vào lúc này, Ôn Minh từ trong nhà vệ sinh đi ra. Vẻ mặt anh ta ôn hòa, đi đến ngồi bên cạnh cô gái, ôm lấy bả vai cô: "Cậu lại gây ra chuyện gì?"

Trịnh Lâm nhếch miệng: "Lại đến làm phiền em họ của anh đấy."

"Cậu," nghe vậy, Ôn Minh cũng lộ vẻ khó chịu, "Cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa."

Xa Hưng Đức dời ánh mắt, không thoải mái nói: "Sao ai cũng nói cậu, cậu có làm gì đâu! Mặt mũi cậu còn bị thương như vậy!"

Trịnh Lâm không nói gì, chỉ nhìn về phía Ôn Minh, liếc mắt.

Trên đường về nhà, Tiễn Vệ Hoa dừng xe ở một sạp bán trái cây ven đường mua một quả dưa hấu. Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm cũng mua theo, sau khi về nhà thì bỏ dưa hấu vào tủ lạnh, rồi về phòng chuẩn bị đi tắm.

Sau khi đi ra, Ôn Dĩ Phàm vào bếp, định lấy dưa hấu ra để làm nước ép.

Mới vừa ôm dưa hấu ra, ở tiền sảnh vừa vặn có tiếng động.

Ôn Dĩ Phàm vẫn tiếp tục động tác.

Không lâu sau, Tang Diên vào bếp, tựa vào kệ bếp nhìn cô. Cô vừa tắm xong, mặc trang phục đơn giản tay ngắn quần sọc, tóc tùy ý buộc lên, đuôi tóc còn hơi ướt, lộ ra chiếc gáy trắng nõn mịn màng.

Cô quay đầu nhìn anh, tâm trạng có vẻ không tệ: "Về rồi sao?"

Rất nhanh rồi dời ánh mắt: "Em còn tưởng anh về muộn hơn chứ."

Nỗi căm hận và tàn bạo khi nhìn thấy Xa Hưng Đức như theo bóng dáng của cô từ từ tiêu tan. Sự căng thẳng trong đầu Tang Diên dần nới lỏng, anh đứng thẳng lên, từ sau lưng ôm lấy cô.

Ôn Dĩ Phàm hơi ngạc nhiên, một lần nữa quay đầu lại, chóp mũi cọ vào gò má anh.

"Làm sao vậy?"

Tang Diên không đáp: "Em đang làm gì?"

Ôn Dĩ Phàm chỉ chỉ ngón tay: "Làm nước ép dưa hấu, anh muốn uống không?"

Tang Diên cười: "Uống."

"Em ép nửa quả được không? Quả này hơi nhỏ." Ôn Dĩ Phàm rửa dao, rồi khoa chân múa tay: "Đúng rồi, hôm nay anh đến 'Tăng ca' làm gì?"

Tang Diên lại ôm cô một lúc, rồi mới giành lấy con dao trong tay cô: "Đi gặp Tiền Phi một chút."

Ôn Dĩ Phàm: "Lần này anh ấy có đến không?"

"Ừ."

Ôn Dĩ Phàm vô thức nhìn về phía khóe mắt anh, nhỏ giọng nói: "Vậy anh có đánh anh ấy không?"

Đối với phản ứng này của cô, Tang Diên cảm thấy hoang đường: "Anh là loại cuồng bạo lực sao?"

"Không phải, " tuy thấy rằng can thiệp vào chuyện của anh và bạn bè cũng không hay lắm, nhưng nghĩ đến lúc trước anh cũng bị thương, Ôn Dĩ Phàm vẫn không nhịn được, nói: "Anh đừng đánh nhau."

". . ."

"Người khác có bị đau hay không em không quan tâm, nhưng anh đừng bị thương." Ôn Dĩ Phàm nhìn anh bắt đầu cắt dưa hấu, lại tiếp tục nói, "Anh bị thương em sẽ bôi thuốc cho anh, nhưng em cũng sẽ nổi giận."

Nghe cô uy hiếp, Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô, rồi đột nhiên cười một tiếng.

Ôn Dĩ Phàm: ". . . Anh cười cái gì?"

"Em làm anh muốn thử một chút," Tang Diên nhướng mày, có vẻ hào hứng: "Nhìn xem em nổi giận có doạ anh sợ được không!"

". . ."

Ngay sau đó, Tang Diên nhét một miếng dưa hấu vào miệng cô, không đùa nữa: "Được rồi, đã biết."

Ôn Dĩ Phàm đang muốn nói tiếp, nghe vậy lại ngừng lại.

Tựa như không đem chuyện này để trong lòng, Tang Diên lười nhác bổ sung.

"Anh sẽ chú ý."

Không biết có phải việc báo cảnh sát có ảnh hưởng hay không, mà một khoảng thời gian sau đó, Ôn Dĩ Phàm không gặp lại Xa Nhạn Cầm và Xa Hưng Đức nữa. Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý không, sau khi nói ra tất cả với Tang Diên, hết thảy mọi việc tựa như đều phát triển đúng theo quỹ đạo.

Ngày cuối cùng của tháng chín, Ôn Dĩ Phàm nhận được tin nhắn của chủ nhà.

Đại khái là con gái của bà chuẩn bị kết hôn, nên bà muốn đem căn nhà này làm phòng cưới tặng con. Nhắc bọn họ là theo kỳ hạn trên hợp đồng, trước tháng ba năm sau trả lại nhà.

(Chi tiết này tác giả đã nhắc đến ở khoảng chương ba mươi mấy một lần rồi không nói đến nữa, mình nghĩ là do tác giả sơ sót.)

Đọc thấy tin nhắn này, Ôn Dĩ Phàm mới giật mình phát hiện ra, cô và Tang Diên đã thuê nhà cùng nhau gần hai năm rồi. Cô thu lại suy nghĩ, nhanh chóng trả lời: "Dạ được" .

Tô Điềm ngồi bên cạnh cô lên tiếng tán gẫu: "Dĩ Phàm."

Ôn Dĩ Phàm giương mắt: "Ừ?"

"Mình bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện." Tô Điềm chống cằm, hỏi: "Trước đây cậu nói là cậu thuê chung nhà với một người khác phái, đúng không? Vậy bây giờ cậu yêu đương với Tang vịt vương, anh ấy không có ý kiến gì sao?"

Ôn Dĩ Phàm dừng lại, trực tiếp thừa nhận: "Anh ấy chính là bạn thuê phòng cùng mình."

". . ."

Qua một lúc sau.

Tô Điềm mắng một câu: "Con bà nó, cậu tìm bạn cùng phòng ở đâu vậy? Mình cũng muốn tìm một người."

Ôn Dĩ Phàm buồn cười nói: "Cậu không sợ Lâm Chuẩn nghe được sao?"

"Anh ấy đã quen rồi, " Tô Điềm cười hì hì nói, "Này, vậy hai người xem như là ở chung sao?"

Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút: "Không tính là như vậy."

Tô Điềm: "Sao lại không tính chứ! Hai người không ngủ cùng một phòng sao?"

"Ừ." Ôn Dĩ Phàm thành thực nói, "Bọn mình vẫn mỗi người một phòng."

". . ." Tô Điềm kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được: "Mình nhớ là cậu và anh ấy thuê chung cũng lâu rồi mà. . . Vẫn còn trong giai đoạn Plato sao?"

Ôn Dĩ Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi: "Chỉ là không ở chung thôi."

Tô Điềm: "Tại sao?"

Ôn Dĩ Phàm rất chính trực: "Không hợp pháp."

". . ."

Nghe vậy, Tô Điềm thấy hơi buồn cười. Cô tự nhiên cười một lúc, lại nói: "Vậy hai người khi nào thì định hợp pháp một chút? Cậu đã gặp ba mẹ của anh ấy chưa?"

Ôn Dĩ Phàm vô thức nói: "Chưa --" còn chưa nói hết, lại đột nhiên sửa lại: "Mình đã nhìn thấy mẹ anh ấy rồi."

"A?"

Không đợi Ôn Dĩ Phàm giải thích, điện thoại đang đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên. Nhìn trên màn hình hiện lên tên "Tiễn Vệ Hoa", cô hướng về phía Tô Điềm, nói: "Cậu chờ một chút", rồi sau đó vội tiếp điện thoại.

Giọng Tiễn Vệ Hoa truyền đến: "Em đang ở đơn vị sao?"

Ôn Dĩ Phàm: "Dạ."

Tiễn Vệ Hoa: "Đại Tráng đâu?"

Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm nhìn sang bên kia: "Đang ở bên cạnh viết bản thảo."

Tiễn Vệ Hoa lưu loát nói: "Được. Xuống lầu, bảo Đại Tráng cùng đi. Cùng thầy đến Bắc Du công tác một chuyến."

***

Những chuyện như thế này cũng không phải là một lần hai lần, hai người quen tay quen việc đi lấy thiết bị, rồi sau đó lập tức đi xuống lầu.

Ôn Dĩ Phàm theo thói quen ngồi vào ghế phó lái, hỏi tình huống: "Thầy ơi, ở Bắc Du xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Tiễn Vệ Hoa khởi động xe, nói vắn tắt: "Vừa nhận được tin nóng, tin tức từ phía cảnh sát bên kia vẫn còn phong tỏa. Ở Bắc Du bốn năm trước có một nữ sinh viên đại học bị mất tích, vài ngày trước có một người đàn bà mang thu âm đến đồn cảnh sát tố cáo, liên quan đến vụ án này."

Ôn Dĩ Phàm vừa nghe vừa mở laptop ra, gõ vắn tắt nội dung vào.

"Nữ sinh viên này bị cưỡng hiếp rồi giết chết, đã tìm được thi thể, ở mảnh đất phía sau núi ở ngoại ô Bắc Du." Tiễn Vệ Hoa nói, "Bây giờ đã thành lập tổ phá án, đang truy nã nghi phạm."

Nói đến đây, Tiễn Vệ Hoa liếc nhanh sang Ôn Dĩ Phàm: "Đúng rồi Dĩ Phàm, nghi phạm này em cũng biết đấy."

Ôn Dĩ Phàm dừng động tác lại, ngẩng đầu: "Dạ?"

"Là kẻ trước đây vẫn đeo bám em," Tiễn Vệ Hoa lại tranh thủ nhìn cô: "Xa Hưng Đức."

Continue Reading

You'll Also Like

259K 23.5K 48
Diệp Kính Tửu là một sinh viên rất đỗi bình thường. Tuy rằng tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng lại đang xem một quyển đam mỹ NP tu tiên cẩu huyết...
4.4M 120K 40
KHÔNG CHUYỂN VER DỰA TRÊN BẢN EDIT CỦA MÌNH Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang...
681K 10.5K 118
Tác giả : Vũ Bộ Sinh Liêm Thể loại : Ngôn tình Số chap : 118 Nguồn:Cung Quảng Hằng Tình trạng: đã hoàn thành ( mình thấy truyện này hay, nên chia s...
6.8M 85.5K 34
Thể loại: hiện đại, cao H, 1x1 , sủng, HE, ratinh 22+ Số chương: 34 (tạm thời chưa có PN). Editor: Haruka234 ( ta chỉ re - up thôi nhen). Nguồn : Cu...