[ĐM] [Khải Nguyên] Bạn Trai Ả...

By Kaiyuan_001108

12.2K 1.1K 135

Tác giả: Tư Hạ Thể loại: Hiện đại, vườn trường, giới giải trí, trước lãnh đạm sau ôn nhu ảnh đế công × tính t... More

Văn án
Chương 1: Anh người yêu
Chương 2: Thiếu niên ngọt ngào
Chương 3: Thích một người
Chương 4: Ấm áp
Chương 5: Chiếc ô
Chương 6: Trách nhiệm
Chương 7: Bạch nguyệt quang
Chương 8: Lâm Đăng Kỳ
Chương 10: Tình cảm đặc biệt
Chương 11: Chúng ta
Chương 12: Đợi
Chương 13: Thất tình
Chương 14: Muộn phiền
Chương 15: Công khai tỏ tình
Chương 16: Âu phục
Chương 17: Mờ mịt
Chương 18: Hot search
Chương 19: Chơi game
Chương 20: Say rượu
Chương 21: Trang Vĩnh
Chương 22: 'Yêu râu xanh' và 'dân nữ'
Chương 23: Thân ái
Chương 24: Sinh nhật vui vẻ
Chương 25: Giọt nước và cánh hoa
Chương 26: Thầy Chu
Chương 27: Điều ước

Chương 9: Nụ cười

359 46 3
By Kaiyuan_001108

Vương Nguyên căng thẳng nhìn một bên sườn mặt của anh, có lẽ là do khí trời quá nóng, trán đã bắt đầu thấm đẫm mồ hôi nhưng anh dường như không để ý đến, cũng không biết được anh có nghe thấy lời nói gần như bày tỏ tình cảm của mình vừa nãy không. Hẳn là có nghe thấy, không gian yên tĩnh giọng cậu lại không nhỏ, chỉ là không muốn phải nói lời tổn thương cho nên lựa chọn im lặng.

Trong lòng không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ còn nhận thêm bất cứ đả kích nào nữa, cậu đoán là mình sẽ cúi đầu ôm mặt mà khóc thôi. Anh hãy cứ im lặng như vậy, ít nhất cậu vẫn có thể tự an ủi mình, tất cả đề vẫn còn hy vọng, không đến mức quá tồi tệ.

"Cậu xem, mọi người nói hồ này gọi là hồ Viên Mãn, bởi vì chỉ cần vào đúng ngày sinh nhật, đến đây cầu nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực, viên viên mãn mãn". Vương Nguyên nói với giọng đầy hào hứng, chút u buồn cũng bị cậu giấu kĩ nơi đáy mắt.

Vương Tuấn Khải chỉ quay sang nhìn cậu, thật lâu cũng không nói, như muốn từ nụ cười đó nhìn ra được chút tâm tình của cậu. Cổ họng như bị ai đó gắt gao thắt chặt, không thở nổi cũng không nói được thành lời, tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ, dường như là sợ nụ cười đó sẽ mãi mãi như vậy, trống rỗng và nhợt nhạt, là anh đã cướp đi linh hồn cùng màu sắc của nó sao?

"Cậu tin?". Vương Tuấn Khải nghe thấy âm thanh mình trong vô thức nói ra.

"Chỉ cần có một phần trăm khả năng, tớ cũng nhất định phải thử một lần". Chỉ cần là cậu, chuyện hoang đường thế nào tớ cũng tin. Vương Nguyên đột nhiên than thở:"Tớ lúc nào cũng ở nơi Thượng đế không nhìn thấy". Nên mới xiu xẻo yêu trúng cậu.

"Ngốc thật sao?". Vương Tuấn Khải nghe đến đây cũng bật cười, vỗ đầu cậu:"Vậy thì mau chạy đến trước mắt Thượng đế  xin ngài ấy chiếu cố".

"Không cần". Vương Nguyên lắc đầu, nhìn vào mắt anh:"Dù sao người tớ muốn cũng không phải là Thượng đế".

Vương Tuấn Khải đột nhiên như bị điện giật mà đứng phắt dậy, không được tự nhiên ho khan một tiếng:"Được rồi, về thôi".

Hai người dọc theo con đường lát đá trở về, cậu bắt đầu có chút hồi hận vì hôm nay đã xúc động nói ra những lời kia, không biết từ khi nào cậu và anh lại không còn chuyện để nói với nhau, không khí ngột ngạt đến toàn thân đều sắp thở không thông, thật hoài niệm khoảng thời gian trước đó, có thể đùa giỡn, nói chuyện tùy ý mới thật tốt.

"Cậu đừng để ý đến lời nói kia". Vương Tuấn Khải đột nhiên bước nhanh đến chắn trước mặt cậu, bình tĩnh nói:"Tuy không thể cho cậu đáp án mà cậu muốn nhưng tôi thật xem cậu là bạn tốt, không hề phiền phức".

Khóe miệng chậm rãi cong lên, Vương Nguyên nhìn bộ dạng anh căng thẳng, hai tay nắm chặt đã trắng bệch, tâm trạng lúc này mới tốt hơn. Trong lòng cậu rất rõ ràng, chuyện anh không có tình cảm với mình mới là bình thường, tình cảm là phải được nuôi lớn, nếu nói cậu yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên thì không đúng, vì tình cảm cậu dành cho anh bây giờ là được tích góp theo thời gian, mỗi ngày thích anh nhiều thêm một chút.

Đột nhiên nói lời yêu thương mới làm cho người ta cảm thấy không chân thật, nhìn Vương Tuấn Khải căng thẳng sợ cậu suy nghĩ lung tung chứng tỏ trong lòng anh vẫn quan tâm đến cậu, chỉ là vẫn chưa buông bỏ được người kia, vẫn còn vướng bận chưa thể tháo gỡ mà thôi.

Vương Tuấn Khải đen mặt nhìn Vương Nguyên ôm bụng cười to, cảm thấy bản thân thật lo chuyện bao đồng, lúc nãy còn áy náy suy nghĩ làm sao dỗ tiểu hư đốn này, mà hiện tại nhìn cậu ta cười đến vui vẻ như vậy có chút nào giống người sẽ về nhà điên cuồng khóc rống, không thể vực dậy tinh thần không?

"Xem như tôi chưa nói gì, cậu vẫn tiếp tục giận dỗi đi". Anh quyết đoán xoay người rời đi, tay còn xoa bóp huyệt thái dương, đau đầu.

Vương Nguyên rốt cuộc ngưng cười đi nhanh đến khoái vai anh, học theo giọng điệu khẩn trương của anh:"Tớ sao nỡ giận cậu chứ? Đáng yêu như vậy mà".

"Cút".

...

"Hôm nay đại gia tâm tình tốt, nào các anh em, đi ăn lẩu thôi". Vương Nguyên vừa mới tới sân bóng đã lớn giọng nói.

Mọi người nghe vậy liền nhiệt liệt hưởng ứng, tiếng vỗ tay và tiếng hò hét vang lên không ngừng.

"Tuấn Khải đâu?". Lưu Hạc Hiên thấy Vương Nguyên nhìn xung quanh khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, đẩy vai cậu hỏi.

"Cậu ấy đi thay đồ, chút nữa quay lại". Vương Nguyên cầm lấy chai nước, đói khát mà uống ừng ực.

"Cậu làm sao mà khuyên được cậu ấy thế?". Lưu Hạc Hiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, dù là bạn từ nhỏ nhưng mỗi khi tâm trạng Vương Tuấn Khải không tốt, bạn học Lưu cũng không dám đến gần.

Vương Nguyên cười gian xảo, ngoắc tay bảo bạn học Lưu đến gần một chút, nói nhỏ:"Dùng thân thể ngọc ngà này, nguyện vì chàng giải tỏa âu lo".

"Hai người, hai người...F*ck! Ghê tởm chết đi được". Lưu Hạc Hiên lớn tiếng như nhìn thấy quỷ, trợn mắt cách xa cậu mười mét.

Ngay khi Vương Nguyên đang cười đến sắp sửa thở không nổi thì Vương Tuấn Khải từ xa đi đến, nhíu mày nhìn Lưu Hạc Hiên đang trừng mắt với cậu, còn bày ra tư thế cảnh giác, anh đi đến vỗ vai bạn học Lưu:"Có bệnh hả?".

Lưu Hạc Hiên như tìm thấy được phao cứu sinh, kéo tay anh, nghiêm túc khuyên nhủ:"Tuấn Khải, cậu nhất định đừng để con hồ ly tinh đó làm cho đầu óc mụ mị".

Vương Tuấn Khải liếc cũng không thèm liếc y một cái, rời đi.

Cả đám người trong tiếng cười nói đùa giỡn, đi đến một quán lẩu gần trường.

...

Vương Nguyên vừa bước vào nhà liền thấy Vương Thiệu Hoa đang ngồi  trên ghế trong phòng khách, chung quanh người giúp việc cũng đã về nghỉ ngơi, lúc này cậu mới cảm thấy không đúng, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thế mà đã quá mười một giờ. 

Đều tại cái đám kia không biết chừng mực, ăn lẩu xong  sắc trời đã gần tối lại còn rủ nhau đi KTV. Một đám lên thủ đô học tập không có cha mẹ quản thúc thì không lo lắng gì, cậu thở dài đi đến, cúi đầu cực thấp, nghiêm túc nói:"Con sai rồi". Chủ động nhận lỗi sẽ được khoan hồng, đạo lý này cậu vẫn hiểu rõ.

"Không, con không sai, là người làm cha này không tốt". Vương Thiệu Hoa sao có thể không nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cậu, đưa tay xoa đầu tỏ vẻ mệt mỏi:"Là ta cả ngày bận rộn công việc, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, ăn uống không đầy đủ, không có thời gian quan tâm đến con".

Vương Nguyên biết mình không xong rồi, nhanh trí ngồi phịch xuống, ôm lấy cánh tay Vương ba, đầu cũng tựa vào vai ông, nhỏ giọng nói:"Đừng như vậy mà, con sai thật rồi".

"Vậy nói, con sai ở đâu". Vương Thiệu Hoa nghiêm giọng.

"Về trễ nhưng lại không gọi điện thoại báo cáo". Vương Nguyên vẫn dịu đầu vào vai ông, lúc này lại phát huy trình độ giả vờ đáng thương tốt nhất.

"Còn dám nói, ta cũng không cấm con đi về khuya, chỉ yêu cầu con khi có chuyện gì thì gọi điện thoại thông báo một tiếng, quá đáng lắm sao, khó khăn lắm sao?". Vương ba hung hăng muốn cốc đầu tiểu tử này thật mạnh nhưng do dự lại chuyển sang nhéo má cậu.

Vương Nguyên cười vui vẻ để Vương ba tùy ý nhéo nhéo khuôn mặt, cậu biết lần này mình sai thật rồi, vì nghe trong giọng của ba phần nhiều là thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn ở nhà đã lo lắng một phen. Vương ba từ nhỏ đã cưng chiều cậu, chưa cần cậu mở miệng đòi gì đã tự giác đưa đến, chính là kiểu ngậm thìa vàng mà lớn lên. 

Một mình Vương ba, nuôi cậu lớn đến bây giờ chưa hề biết đến khổ cực, uất ức là gì, thật không dễ dàng, nhưng ông luôn cảm giác chưa đủ, cậu vẫn chưa từng một lần được nhào vào vòng tay mẹ, kể về những chuyện hiếu kì xảy ra trước mắt, đây là điều ông không thể cho cậu, tiểu bảo bối của ông vẫn luôn thua thiệt so với những đứa trẻ khác.

Hết Chương 9.

VOTE + CMT tiếp lửa nào :)))

-----01.03.2020-----

Continue Reading

You'll Also Like

356K 15.3K 39
જ⁀➴ᡣ𐭩 hidden, various hazbin hotel characters x female reader જ⁀➴ᡣ𐭩 𝑰𝒏 𝒘𝒉𝒊𝒄𝒉 we follow an angel named y/n, who had her bes...
408K 12.3K 94
Theresa Murphy, singer-songwriter and rising film star, best friends with Conan Gray and Olivia Rodrigo. Charles Leclerc, Formula 1 driver for Ferrar...
566K 20.5K 95
The story is about the little girl who has 7 older brothers, honestly, 7 overprotective brothers!! It's a series by the way!!! 😂💜 my first fanfic...
164K 5.9K 91
Ahsoka Velaryon. Unlike her brothers Jacaerys, Lucaerys, and Joffery. Ahsoka was born with stark white hair that was incredibly thick and coarse, eye...