[1] MẠT THẾ TS THIẾU CHỦ HOÀN...

By CamiChen

763K 22.9K 5.1K

Địa chỉ wp : http://emilycamibaxter.wordpress.com/ blogspot cũ : http://emilycamibaxter.blogspot... More

MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI THIẾU CHỦ HOÀNH HÀNH (bản edit-chỉ post duy nhất ở đây)
LƯU Ý/DÒ MÌN
Vô đề
Chương 1 (đã beta)
Chương 2 (đã beta)
Chương 3, 4 (đã beta)
Chương 5 (đã beta)
Chương 6 (đã beta)
Chương 7, 8 (đã beta)
Chương 9 (đã beta)
Chương 10 (đã beta)
Chương 11 (đã beta)
Chương 12 (đã beta)
Chương 13 (đã beta)
Chương 14 (đã beta)
Chương 15 (đã beta)
Chương 16 (đã beta)
Chương 17 (đã beta)
Chương 18 (đã beta)
Chương 19 (đã beta)
Chương 20 (đã beta)
Chương 23, 24 (đã beta)
Chương 25 - 27 (đã beta)
Chương 28 - 30 (đã beta)
Chương 31, 32 (đã beta)
Chương 33 (đã beta)
Chương 34 (đã beta)
Chương 35 (đã beta)
Chương 36 (đã beta)
Chương 37 (đã beta)
Chương 38 (đã beta)
Chương 39 (đã beta)
Chương 40 (đã beta)
Chương 41 (đã beta)
Chương 42 (đã beta)
Chương 43 (đã beta)
Chương 44 (đã beta)
Chương 45 (đã beta)
Chương 46 (đã beta)
Chương 47 (đã beta)
Chương 48 (đã beta)
Chương 49, 50 (đã beta)
Chương 51-53 (đã beta)
Chương 54 (đã beta)
Chương 55 (đã beta)
Chương 56 (đã beta)
Chương 57 (đã beta)
Chương 58 (đã beta)
Chương 59 (đã beta)
Chương 60 (đã beta)
Chương 61 (đã beta)
Chương 62 - 64 (đã beta)
Chương 65, 66 (đã beta)

Chương 21, 22 (đã beta)

5.5K 475 113
By CamiChen




Edit + Beta : Carly

CamiChen



Chương 21 : Chạy trốn

Năm người chạy về phía khu dành cho gia đình quân nhân, dọc đường đụng phải không ít xe gặp nạn, vài ngã tư đều bị chắn, làm bọn họ không qua được.

Người đàn ông lái xe vốn trầm ổn, mỗi khi thấy đường bị chặn thì lập tức quay đầu, đi theo đường vòng. Nhưng liên tục sửa lộ tuyến vài lần, khoảng cách tới khu gia đình quân nhân ngày càng xa, nét sắc bén của người đàn ông không khỏi hiện lên chút lo âu.

Mắt hắn nhìn về phía trước, để trấn tĩnh bản thân, hắn bắt đầu nói chuyện với Cung Lê Hân.

"Trước khi xảy ra tận thế, trên truyền thông quân đội có phát tin cảnh cáo, ba cậu biết chuyện tận thế từ trước, hẳn đã có chuẩn bị đúng không?" Hắn không quan tâm làm thế nào Cung Viễn Hàng biết chuyện, hắn chỉ quan tâm Cung Viễn Hàng có cách ứng phó hay không. Huống hồ, nếu có hỏi, không hẳn thiếu niên này sẽ nói.

"Phải, ba biết được từ trước, đã chuẩn bị một năm nay. Anh yên tâm, ba tôi nhất định sẽ tới cứu người, ông chắc chắn sẽ không bỏ mặc dân chúng." Cung Lê Hân kiên định nói, vô cùng tin tưởng ba mình.

Người đàn ông gật đầu, không nói gì thêm. Tên bảo tiêu ngồi phía sau lại không nhịn được, lòng đầy căm phẫn mở miệng, "Nếu một năm trước ông ta đã biết, tại sao không công bố tin tức để người dân sớm chuẩn bị?"

Thiếu gia nhà giàu kia cũng lộ ra vẻ phẫn uất, chỉ có Vương Thao là ngồi im lặng không nói một lời. Cung Lê Hân là thần tượng của cậu ta, nên tuyệt đối không thể chỉ trích ba của thần tượng được.

"Nói ra các anh sẽ tin sao? Những người này sẽ không biến thành thây ma sao?" Cung Lê Hân chỉ chỉ đám thây ma chằng chịt ngoài cửa xe, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.

Tận thế sắp đến, lời nói vô căn cứ như thế, ai sẽ tin? Nhỡ ba chuẩn bị không tốt, có thể còn bị "Hoàng Đế" nơi này gán tội danh mê hoặc dân chúng, sau đó tịch thu tài sản, cả nhà trăm kẻ có tội! Cung Lê Hân không biết gì về pháp luật hiện đại ngầm suy đoán.

Không sai, lời nói hoang đường đó ai mà tin được? Nếu một năm trước có người nói với mình như thế, chắc chắn sẽ bị mình chửi một câu 'đồ thần kinh'! Hơn nữa, nếu công bố ra ngoài, thủ trưởng Cung nhất định sẽ bị cấp trên gán tội danh gây nhiễu loạn trật tự xã hội, rồi tước đoạt chức vị hiện tại. Cung gia gặp chuyện, những người ngoài kia vẫn sẽ biến thành thây ma, quân đội không được phòng bị trước, tự lo còn chưa xong, còn có thể tuyên bố thông cáo nói sẽ tới cứu viện sao?

Tên bảo tiêu kia nghĩ thông suốt, vẻ phẫn nộ trên mặt rút đi, gãi gãi đầu, ngượng ngùng không nói gì. Lục Vân hếch mũi, hừ lạnh một tiếng, nhưng không oán giận nữa. Đều đã là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, đạo lý cơ bản gã ta vẫn biết, đây là thiên tai, không phải chuyện chỉ dựa vào một hai người là có thể giải quyết.

Người đàn ông quay sang nhìn thiếu niên đang nhíu mày lo lắng cho ba mình, đường nét lạnh lùng trên mặt lại giãn ra. Đứa nhỏ đơn thuần như vầy, bình thường rất hiếm khi thấy, nên hắn không kiên quyết cứng rắn với cậu được.

"Nếu ba cậu đã biết trước, cậu còn đến trường làm gì ? Ở nhà chờ ông ấy không phải tốt hơn sao?" Giọng người đàn ông lúc này đã không còn lãnh đạm như trước, thoáng hiện chút quan tâm.

"Nguyên nhân hơi phức tạp, nói ra dài lắm. Tóm lại là do tôi bất cẩn thôi." Nghĩ đến hành động giấu diếm của Cung Hương Di và sự lỗ mãng của bản thân, đôi mắt trong trẻo của Cung Lê Hân liền trầm xuống, giọng điệu ũ rũ, đầu gục xuống để lộ vầng cổ tuyết trắng, trông càng có vẻ đáng thương.

Người đàn ông cũng không truy vấn, cứng ngắc an ủi, "Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu trở về an toàn." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ xán lạn của cậu nay phủ một tầng sương mù, bộ dáng ỉu xìu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất phiền lòng.

"Cám ơn!" Tuy rằng không cần người khác bảo hộ, nhưng Cung Lê Hân vẫn cảm nhận được sự chân thành và quan tâm trong lời của người đàn ông. Cậu ngẩng mặt lên, mỉm cười với hắn, đôi mắt mèo hơi cong, xốc tinh thần lại.

"Không có gì." Khóe miệng người đàn ông cứng nhắc cong lên, lâu rồi hắn không cười, rõ ràng có chút không quen. So với ở cùng đại thiếu gia Lục Vân tùy ý làm bậy, kiêu căng lại bốc đồng, hắn không biết cách ứng phó lắm với một thiếu niên lanh lợi hiểu chuyện thế này, nhưng trong lòng vẫn thấy rất thoải mái.

"Đúng rồi, còn chưa biết mọi người tên gì. Tôi tên Vương Thao, cậu ấy là Cung Lê Hân." Lại đi một đoạn đường nữa, trong xe vẫn rất yên tĩnh, bầu không khí hơi nặng nề, Vương Thao rốt cục không nhịn được phải lên tiếng.

"Tôi tên Hạ Cẩn." Người đàn ông trả lời ngắn gọn. "Tôi là Ngô Minh, Ngô trong Chu Ngô Trịnh Vương [25], Minh trong ngày mai [26]." Tên bảo tiêu còn lại cố ý giải thích một chút. Không còn cách nào, tên của anh ta khi phát âm có hàm ý khác [27].

[25] Các họ chính của Trung Quốc.

[26][明天] minh thiên : ngày mai/tương lai.

[27] Ngô Minh [吴明 - wú míng ] đồng âm với [无名] vô minh, nghĩa là không tên

"Tôi tên Lục Vân. Các cậu có thể gọi tôi là Lục thiếu." Lục Vân ngẩng đầu, vẻ mặt hạ mình nhưng vẫn cao quý.

"Ờ." Nhìn bộ dáng hếch mũi của Lục Vân không nói gì, càng không để ý tới tôn xưng của gã ta, Vương Thao thấy hơi nhàm chán, ậm ừ có lệ một tiếng rồi chủ động câm miệng.

Cả xe lần nữa yên tĩnh trở lại, đường chính rộng lớn trước mắt cũng dần dần bị vây kín, con đường phía trước là một dãy xe đầu đuôi chồng lên nhau, kéo dài không thấy điểm cuối. Hai bên đường chật ních thây ma đi lại tập tễnh, chậm chạp, cứng ngắc vây lấy người trong xe.

Xe cộ chi chít, sát rạt vào nhau đến nỗi chẳng có chỗ để mở cửa. Chiếc xe dừng tại ven đường bị nhóm thây ma bao vây, bên trong cửa kính đóng chặt không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, khiến đám thây ma càng thêm kích động, móng vuốt khô gầy không ngừng đập vào thủy tinh, muốn lôi bọn họ ra. Chủ một chiếc xe nằm kẹt giữa dòng xe cộ thấy nhóm thây ma chưa tới, vội vàng mở nóc xe, đạp lên đầu xe định chạy trốn. Nhưng tiếng bước chân hoảng loạn nặng nề vang lên lại kéo theo một bầy thây ma.

Ngã tư đường trống trãi sạch sẽ ngày thường bây giờ chỉ còn máu vảy khắp nơi và mấy xác chết đã bị móc sạch nội tạng và cắn nuốt đến không còn nguyên vẹn. Thậm chí, có không ít cơ quan nội tạng và ruột già bị vứt đầy trên mặt kính các cửa hàng ven đường hoặc giắt lơ lửng trên mấy ngọn đèn hai bên đường.

Tình cảnh này... có lẽ chỉ có thể dùng mấy chữ 'Địa ngục trần gian' để hình dung.

Sắc mặt Lục Vân vừa khôi phục lại bình thường lập tức trắng bệch, hai hàm va vào nhau, phát ra âm thanh cộp cộp, hiển nhiên đã sợ tới mức run cầm cập. Ngay cả Hạ Cẩn và Ngô Minh vốn đã quen với sống chết, sắc mặt cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.

Vương Thao theo phản xạ nhích tới gần chỗ Cung Lê Hân, cứ như càng tới gần cậu thì càng an toàn vậy. Ngoại ô dân số thưa thớt, xe cộ không nhiều đã loạn thế này thì tình hình bên khu trung tâm như thế nào đây? Người ở đó còn ai sống sót không? Vương Thao tuyệt vọng nghĩ.

"Đường này cũng đi không được, chúng ta đổi đường." Hạ Cẩn nhanh chóng quyết định quay đầu xe, không ngờ phía sau có một chiếc Buick SUV [28] chạy tới, làm bọn họ kẹt giữa dòng xe.

[28] Buick là nhãn hiệu xe sang của General Motors (GM). Các dòng xe của Buick được bán tại Hoa Kỳ, Canada, México, Trung Quốc và Israel. SUV là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Sport Utility Vehicle, là dòng xe thể thao đa dụng, thân trên khung xe có kết cấu như của xe tải, chiều cao gầm tốt, cùng với hệ thống dẫn động 4 bánh khỏe khoắn, có khả năng nổi trội trong việc chinh phục các cung đường xấu ngoài đô thị (off-road) [Nguồn: Wikipedia].

"Mẹ kiếp!" Hạ Cẩn rủa thầm, vội vàng kiểm tra tình huống của thiếu niên, thấy cậu vẫy tay nói không bị gì, lúc này mới quay ra hỏi mấy người phía sau, "Mọi người không sao chứ?"

"Không có." Ba người ngã vào nhau, vất vả ngồi dậy, sờ soạng cả người từ trên xuống dưới xong thì đáp lại.

Động cơ chiếc Buick SUV kia hình như bị hỏng, nổ máy vài lần vẫn không được, mà tiếng nổ máy lại đưa tới một đám thây ma khác. Chủ xe hoảng loạn, vội mở cửa xe chạy như điên về phía ngược lại. Mùi thịt sống lập tức hút đi một lượng lớn thây ma.

"Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta cần tìm nơi khác tạm lánh đi." Hạ Cẩn cởi dây an toàn, thấp giọng nói. Hắn phát hiện thây ma đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.

"Chỗ đó thì sao?" Cung Lê Hân không hề kinh hoảng, cậu đưa tay chỉ về phía tòa nhà đổ nát ở góc rẽ của con đường phía trước.

Tòa nhà này có hơn mười tầng, không biết vì nguyên nhân gì mà dừng thi công, nhưng bãi sân chung quanh tòa nhà chất đầy vật liệu xây dựng, có cả mấy ống tuýp có giá trị. Để tránh có người đến trộm đống ống tuýp đó, xung quanh tòa nhà có một bức tường cao chừng ba mét, còn được lắp một cánh cửa sắt tương đối rắn chắc, khóa lại bằng dây xích cỡ lớn.

Bức tường cao ba mét và cửa sắt không cao lắm nhưng đủ để ngăn cản thây ma còn trong giai đoạn cứng nhắc không linh hoạt. Hạ Cẩn nhìn Cung Lê Hân với ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói. "Chỗ đó không tệ, chọn nó đi."

"Mấy người điên hả? Hai bên đường chật ních thây ma, lòng đường thì bị dòng xe ngăn cản, chúng ta đến đó bằng cách nào?" Giọng Lục Vân the thé đầy hoảng sợ.

"Chạy trên nóc xe." Cung Lê Hân chỉ vào mấy nóc xe chồng chất gần như tạo thành một con đường, chậm rãi nói.

"Quyết định như thế đi!" Hạ Cẩn dứt khoát quyết định, ánh mắt nhìn về phía Cung Lê Hân có thêm vài phần tán thưởng. Cậu nhóc này tuy có tính cách đơn thuần nhưng không hề nhát gan yếu đuối, làm hắn càng ngày càng thích.

"Lỡ ngã xuống thì sao? Anh không thấy hả? Mấy chủ xe trong dòng xe đó đều bị biến thành thây ma, bị chúng cào một cái thì chúng ta sẽ mất mạng!" Lục Vân bấu víu Ngô Minh, nói thế nào cũng không muốn xuống xe.

"Bây giờ cậu muốn cược một lần hay muốn ở trong xe chờ bọn chúng tới ăn?" Hạ Cẩn cất giọng đầy băng lãnh và mất kiên nhẫn, chỉ vào thây ma gần cửa xe hỏi.

"Cậu ta không đi thì thôi, chúng ta đi mau." Vương Thao mở cửa xe, lười để ý tới Lục thiếu gia kiêu căng nhát gan.

"Lục thiếu, để tôi cõng cậu, không có gì đâu." Ngô Minh khác Hạ Cẩn, anh ta đã thật sự bán mạng cho ba của Lục Vân, Lục Chấn Hiên, vội vàng mở miệng an ủi, vừa nói vừa kéo Lục Vân ra khỏi xe, đặt gã ta lên lưng.

Lục Vân thấy thây ma tiến tới ngày càng gần, cũng không dám nhiều lời, vội vàng ôm cổ Ngô Minh, hạ giọng thúc giục, "Còn không mau chạy?!"

"Muốn tôi cõng cậu không?" Thấy Ngô Minh cõng Lục Vân, vững vàng bước lên nóc xe, Hạ Cẩn nhìn Cung Lê Hân trắng trắng mềm mềm, người gầy teo, chủ động hỏi.

"Không cần, tôi có thể tự đi." Cung Lê Hân phất tay, nhún mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng lao về phía trước.

Bóng dáng thiếu niên chạy xa, uyển chuyển nhảy lên từng nóc xe như đi trên mặt đất bằng phẳng, phong thái đẹp vô cùng. Mặt mày Hạ Cẩn hiện rõ sự kinh ngạc, còn Vương Thao lại đầy sùng bái. Hai người cũng không chậm trễ, lập tức cất bước đuổi theo.

Tuy có kinh sợ nhưng cả bọn vẫn chạy tới phụ cận tòa nhà bình an, rồi bốn người lại phát hiện, trước bức tường chật ních thây ma, con nào cũng ngửa mặt lên trời gào rống, tiếng rống làm người ta rợn tóc gáy tràn ngập hương vị đói khát.

"Sao lại thế này? Vừa nãy rõ ràng không nhiều thây ma như thế! Giờ sao mà vào, anh Hạ, chúng ta làm gì đây?" Ngô Minh buông Lục Vân xuống, chân như nhũn ra, thở hổn hển hỏi.

"Trốn trước đi, xem xét tình hình rồi tính sau." Hạ Cẩn nâng tay, bảo mọi người cúi người, trốn xuống gầm xe tránh đi đàn thây ma.

Ba người nghe vậy, đều tự tìm xe để ẩn nấp. Hạ Cẩn kéo bả vai gầy yếu của Cung Lê Hân, bảo hộ cậu trong ngực, cùng trốn xuống gầm xe. Tuy cậu bé này không gây phiền hà, không để mọi người phải lo, nhưng hắn vẫn bất giác muốn chăm sóc, bảo vệ cậu. Với một người đã lăn lộn đấu tranh trong bóng tối cả nửa đời người như Hạ Cẩn, cảm giác này rất mới mẻ cũng rất trân quý.

*******************************************



Chương 22 : Tị nạn

Mấy người tránh dưới gầm xe, mắt nhìn thẳng về phía tòa nhà bị đàn thây ma vây quanh, không biết bên trong có gì mà làm bọn chúng hứng thú đến vậy.

"Bên trong có người, hình như đang gặp rắc rối."Cung Lê Hân kề sát tai Hạ Cẩn, nhỏ giọng nói.

Hơi thở ấm áp thổi vào tai Hạ Cẩn, chóp mũi truyền tới hương vị đặc biệt như có như không từ người thiếu niên, Hạ Cẩn cảm thấy nửa mặt mình như tê dại, không được tự nhiên mím môi, dùng ánh mắt hỏi: Làm sao cậu biết ?

Cung Lê Hân chỉ chỉ vào lỗ tai mình, ý nói cậu nghe được.

Không bao lâu, đáp án xuất hiện. Chỉ nghe thấy từ trong tòa nhà loáng thoáng truyền tới tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, tuyệt vọng. Quá rõ ràng, bên trong có người sống, cậu còn phát hiện động tĩnh này hấp dẫn phần lớn thây ma. Thính lực của thây ma rất nhạy bén, gần như phát hiện ngay tức khắc.

Hạ Cẩn kinh ngạc nhìn Cung Lê Hân. Cậu ấy có thính lực ngang ngửa thây ma! Trên thực tế, hắn không biết rằng thính lực của cậu cực tốt, dù thây ma có thúc ngựa cũng không bắt kịp.

Tiếng thét kia càng lúc càng gần, một người đàn ông dơ bẩn, quần áo tả tơi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Gã nghiêng ngả chạy tới cửa sắt, theo sát phía sau là một thây ma cũng mặc quần áo rách rưới. Nhìn là biết hai người này vốn là mấy tên lang thang tránh trong tòa nhà này, trong đó có một người bị biến dị, người còn lại liền biến thành thức ăn của người kia.

Tên lang thang kia vốn định leo qua cửa sắt thoát ra ngoài, liều mạng chạy đến, lại thấy ngoài cửa có đầy thây ma đang điên cuồng vươn tay muốn tóm gã. Gã sợ hãi hét lên, suýt nữa thì ngã. Trước không lối thoát, sau có truy binh, mặt tên lang thang giàn giụa nước mắt, chân như nhũn ra, ngồi phịch trên đất, không định chạy nữa.

Bản thân gã bây giờ cũng không còn hy vọng sống sót, chi bằng chết cho xong chuyện.

Thức ăn tươi sống gần trong gang tấc, thỉnh thoảng lại cất tiếng nức nở, bầy thây ma ngoài bờ tường thấy được, nghe được, lại mãi không bắt được. Có mấy thây ma sát cửa sắt bắt đầu trở nên cuồng bạo, rống với tên lang thang đang ngồi xụi lơ dưới đất. Tiếng gào thét nối tiếp nhau lại hấp dẫn thêm nhiều thây ma đến tụ lại.

Giờ phút này, tên lang thang kia đã hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, chỉ còn chờ bạn gã tới cắn nuốt, không hề có ý thức phản kháng.

"Nếu gã cứ khóc như thế thì sẽ đưa tới rất nhiều thây ma. Đến lúc tên kia xé nát gã, mùi máu tỏa ra, chỉ e tòa nhà đó sẽ sẽ bị thây ma chiếm đóng." Hạ Cẩn đè thấp giọng nói. Khó khăn lắm họ mới tìm được nơi lánh nạn tốt, phải bỏ đi như vậy, tâm trạng hắn cực kỳ tệ.

Trốn dưới một chiếc xe khác, Ngô Minh cách Hạ Cẩn chỉ vài mét nghe vậy thì hiện vẻ lo âu, nhỏ giọng hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ người tới cứu?" Thế thì biết tới năm nào tháng nào?

"Có cách, cứ giết tên thây ma đuổi theo gã lang thang kia là được, để gã khỏi ồn ào nữa." Hạ Cẩn nghiêm mặt lạnh lùng, hạ giọng nói với Vương Thao nấp cách đó không xa, "Cho tôi mượn rìu của cậu một chút."

"À, vâng." Vương Thao đáp lời ngắn gọn, để rìu sát mặt đất rồi đẩy qua.

Hạ Cẩn cầm lấy cây rìu, đưa tay xoa đầu Cung Lê Hân, dịu giọng nói, "Ngoan ngoãn ở yên đây, tôi sẽ về nhanh thôi."

Không đợi Cung Lê Hân trả lời, hắn đã nhanh chóng chui khỏi gầm xe, bổ vào đầu vài tên thây ma trước mặt, chạy tới trước lối vào tòa nhà. Thấy khoảng cách vừa đủ, hắn vung mạnh tay, ném cây rìu vào trong.

Cây rìu xuyên qua lớp lớp thây ma và hàng rào cửa sắt, chuẩn xác găm thẳng vào đầu tên thây ma trong tòa nhà kia. Thây ma bổ nhào xuống cạnh tên lang thang, tiếng sọ rớt xuống kêu cồm cộp, sau đó lăn tới gần gã lang thang, máu đen hôi tanh bắn đầy mặt gã.

"Aaaaa...!" Gã ôm xác thây ma, nhìn vào cái đầu rạn nứt của nó và óc não trắng đỏ chảy ra từ đó, cuối cùng không kìm nổi sợ hãi trong lòng, thét lên một tiếng vô cùng thê lương, vang tận trời cao.

"Mẹ kiếp!" Không nghĩ tới giết xong thây ma, gã lang thang còn hét dữ hơn, gân xanh trên trán Hạ Cẩn giật giật, dữ tợn rủa thầm.

Bất thình lình, sau lưng hắn truyền đến tiếng xé gió, một hòn đá bắn thẳng vào huyệt thái dương của tên lang thang. Tên lang thang đang hét lập tức trợn trắng mắt rồi lăn ra đất bất tỉnh.

Hạ Cẩn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Lê Hân đang đứng phía sau nhìn hắn với đôi mắt đen láy trong veo.

"Cục đá đó là do cậu ném sao?" Hạ Cẩn hỏi bằng giọng điệu không thể tin được. Dùng một cục đá đánh ngất xỉu một người đàn ông cách xa hơn ba mươi mét, độ mạnh và tính chuẩn xác này chứng minh cho điều gì? Chứng minh thiếu niên này là một cao thủ mạnh không thua gì hắn.

"Phải." Cung Lê Hân gật đầu, không hề biết chút tài mọn của mình đã làm Hạ Cẩn chấn động như thế nào.

"Cao... cao... cao thủ!" Lục Vân nằm sấp dưới gầm xe lắp bắp mở miệng. Ngô Minh cũng đã cứng họng. Bọn họ vốn tưởng rằng Hạ Cẩn có thể xem là cao thủ hàng đầu rồi. Không ngờ, Cung Lê Hân trông có vẻ yếu đuối lại có thực lực không thua hắn, hơn nữa, Cung Lê Hân vẫn chưa trưởng thành, tương lai chắc chắn rất rộng mở!

Gặp được Cung thiếu đúng là may mắn! Ngô Minh thầm nghĩ.

"Xì, cái này có là gì, Cung Lê Hân chỉ dùng một nhánh cây cũng có thể đánh nát đầu thây ma, mấy người thật nông cạn!" Vương Thao nói nhỏ, vẻ mặt đầy tự hào.

Ngô Minh và Lục Vân nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ nửa tin nửa ngờ. Nhưng Cung Lê Hân quả thật là cao thủ, nhớ tới bộ dáng cậu thoải mái phóng qua vô số xe mà vẫn không thở dốc cùng với hành động vừa rồi của cậu, dù không khoa trương như Vương Thao kể, nhưng cũng gần như thế.

Ba người dưới gầm xe bị sốc vì cú ra tay của Cung Lê Hân, rồi như ăn phải thuốc an thần mà dần bình tĩnh lại. Hai người bên ngoài lúc này lại gặp phiền toái.

Hạ Cẩn và Cung Lê Hân lần lượt ra tay, tiếng động trong tòa nhà dần im ắng trở lại, nhưng hai người họ cũng thành điểm chú ý của đàn thây ma. Bầy thây ma quay đầu tấn công cả hai, hốc mắt tối như mực gần như dấy lên hai ngọn lửa vì đói khát.

"Để tôi dụ chúng nó đến nơi khác, cậu dẫn mọi người trèo tường qua đi." Hạ Cẩn nhanh chóng giao việc, không đợi Cung Lê Hân đáp ứng, đã huýt sáo chạy xa. Trước khi chui ra khỏi xe, hắn đã tính toán hết rồi.

Động tĩnh Hạ Cẩn gây ra rất lớn, lập tức dẫn đi phần lớn thây ma. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ lảo đảo tấn công Cung Lê Hân.

Cậu không có thời gian nghĩ nhiều, mũi chân nhún nhẹ rồi liên tục đá tới. Những nơi đá qua, đầu của thây ma đều bị đánh nát, lần lượt ngã xuống đất. Chỉ ngắn ngủi vài giây, một đống thịt thối đã nằm xung quanh cậu, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

"Vô...vô...vô ảnh cước [29] !" Lục Vân lại lắp bắp, sùng bái Cung Lê Hân tột đỉnh. Đây chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết đó! Tiêu diệt thây ma thoải mái như cắt rau vậy!

[29] Vô Ảnh Cước [无影脚] : môn tuyệt kỹ gắn liền với tên tuổi Hoàng Phi Hồng. Đây là một đòn hiểm, có thể hạ gục đối thủ trong tích tắc do thường chỉ đánh vào hạ bộ hoặc một số huyệt đạo nguy hiểm trên cơ thể.

Ngô Minh cũng lộ vẻ hoảng sợ. Tuy kém hơn Hạ Cẩn, nhưng anh ta cũng có thể xem như một cao thủ, không thì cũng sẽ không được Lục Chấn Hiên phái tới bảo hộ người nối dõi duy nhất của Lục gia. Mà vừa rồi khi Cung Lê Hân ra chiêu, anh ta lại không thấy được chút bóng dáng. Xem ra, chênh lệch giữa anh ta và Cung Lê Hân chỉ e là một trời một vực, có khi anh Hạ cũng không phải đối thủ của cậu ta.

Rốt cuộc Cung Viễn Hàng đã huấn luyện con trai mình thế nào vậy? Mới bây lớn đâu cần phải lợi hại thế đâu! Ngô Minh thầm cảm thán.

Lần nữa xử lý thây ma xông tới, Cung Lê Hân đi tới chỗ mấy người đang tránh né dưới xe gần đó, thấp giọng nói, "Hiện tại tạm thời an toàn, mọi người mau trèo tường qua đi."

"Vâng, cám ơn Cung thiếu!" Ngô Minh vội vàng kéo Lục Vân ra, thái độ cực kỳ cung kính, không còn vẻ không phục trước đó. Nhìn quần áo sạch sẽ như mới trên người Cung Lê Hân, trong lòng anh ta có chút xấu hổ. Thì ra, Cung thiếu giết thây ma vốn không cần bẩn tay, làm lúc trước anh ta còn tưởng Cung thiếu là một cậu ấm tay trói gà không chặt, toàn để Vương Thao bảo hộ, đúng là có mắt không tròng mà!

"Cung...Cung Lê Hân, cám ơn cậu !" Lục Vân ngượng ngùng vò đầu, nhìn về phía thiếu niên điềm nhiên như mây gió [30] , ánh mắt nóng rực.

[30] nguyên văn là vân đạm phong khinh [云淡风轻] = mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành; hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh, không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. [Nguồn: Sưu tầm]

"Đừng nhiều lời, mấy người đi mau." Vương Thao vừa ra khỏi gầm xe đã kéo Cung Lê Hân chạy tới tòa nhà, vừa chạy vừa quay đầu thúc giục.

Cung Lê Hân rút cánh tay bị Vương Thao kéo đi, giơ chân đá bay thây ma, tạo thành một thông đạo an toàn, giúp ba người đằng sau không hề trở ngại đến được tòa nhà, sau đó nhún người nhảy lên đầu tường cao ba mét, vươn tay với mấy người đang trợn mắt há hốc mồm phía dưới, thấp giọng nói, "Mau lên đi!"

"Khinh... khinh... khinh công!" Từ khi thấy Cung Lê Hân liên tục ra tay, Lục Vân luôn trong tình trạng lắp bắp.

"Mau lên." Cung Lê Hân khẽ nhíu mày, thúc giục Lục Vân đang ngẩng mặt nhìn cậu đầy sùng bái.

"A, vâng vâng! Cám ơn!" Lục Vân tỉnh táo lại, nắm chặt tay Cung Lê Hân, Ngô Minh nâng eo gã ta đẩy một cái, thuận lợi nhảy qua đầu tường.

Bản lĩnh của Ngô Minh vốn không tồi, không cần Cung Lê Hân kéo qua, anh ta chạy lấy đà, bước vài bước lên tường liền nhảy qua. Khổ người Vương Thao cao to, cỡ mét tám mét chín, là hậu vệ trong đội bóng rổ trường, khả năng bật nhảy rất tốt, hai tay bám vào đầu tường, bật chân rồi nhẹ nhàng vượt qua.

"Mọi người vào trong trốn trước đi, tôi đi tìm anh Hạ." Cung Lê Hân tin tưởng giao việc, đang tính nhảy xuống, như nhớ đến cái gì, xoay người dặn dò Ngô Minh, "Anh Ngô, anh cũng kéo gã lang thang kia vào đi, để tí gã tỉnh lại khỏi phải ầm ĩ kéo thây ma tới đây."

"Cung thiếu, việc này cậu cứ để Vương Thao làm đi, tôi và cậu cùng đi tìm anh Hạ." Ngô Minh vẫy tay, mắt đầy lo âu.

"Không cần đâu, tôi sẽ mau chóng đưa anh ấy về. Anh Hạ sẽ không sao đâu, anh yên tâm." Cung Lê Hân lắc đầu nói. Dựa vào ngũ giác nhạy bén, cậu có thể biết được địa điểm cụ thể của Hạ Cẩn, đưa hắn trở về an toàn chỉ là chuyện nhỏ, không cần ai giúp cả.

"Thế tôi xin làm phiền Cung thiếu vậy! Ân đức này của cậu, Ngô Minh tôi suốt đời sẽ không quên." Ngô Minh và Hạ Cẩn thân nhau như anh em, thấy Cung thiếu không sợ gian nguy đi cứu Hạ Cẩn, anh ta cảm động đến rơi nước mắt, cũng không nhất quyết muốn đi theo nữa để tránh làm phiền cậu. Xã hội bây giờ rất lạnh lùng thờ ơ, khó có ai trọng nghĩa như Cung thiếu.

Trên thực tế, tính tình của Cung Lê Hân vô cùng đơn giản, ai tốt, ai xấu với cậu, trong lòng cậu biết rõ ràng, tới đúng thời điểm sẽ hồi báo. Dọc đường đi, Hạ Cẩn luôn quan tâm lo lắng cho cậu, cậu đều thấy và ghi tạc trong lòng. Cứu Hạ Cẩn chỉ là chuyện nhỏ, không phải cái gì to tát, ngoảnh đầu là quên, không cần người khác cám ơn hay báo đáp.

Ở một góc cách tòa nhà không xa, Hạ Cẩn cầm một ống tuýp trong tay, leo lên đầu một xe tải, lạnh lùng nhíu mày nhìn đàn thây ma dưới chân.

Bầy thây ma đã đói khát thành cuồng, không ngừng lắc lư thùng xe tải, tạo nên âm thanh ầm ầm, nghiêng trái ngả phải. Nhiều con kiến có thể cắn chết một con voi, thây ma nhiều như vầy, sớm muộn cũng sẽ đẩy ngã xe tải. Hạ Cẩn chống ống tuýp dính đầy máu đen, quỳ một gối xuống, há mồm thở dốc, trên mặt lại không hề có vẻ sợ hãi hay tuyệt vọng.

Đã quen với cuộc sống lưỡi đao ngày ngày liếm máu, hắn dự đoán được sẽ có một ngày thế này. Có điều, hắn thật sự không cam lòng bị một bầy thây ma ăn vào bụng, dù sao cũng phải liều mạng, giết thêm vài tên nữa càng tốt, coi như tạo phúc cho nhân loại vậy. Thật ra hắn có thể mở đường máu, thế nhưng cả người thây ma toàn là độc, chỉ cắt qua da cũng sẽ bị chúng nó lây nhiễm, Hạ Cẩn không nắm chắc mình sẽ không bị thương, biết bản thân dữ nhiều lành ít.

Siết chặt ống tuýp trong tay, Hạ Cẩn híp mắt lại, gương mặt anh tuấn góc cạnh trông càng thêm sắc bén. Hắn đứng thẳng dậy, chuẩn bị nhảy xuống đồ sát bầy thây ma.

***************************************

Continue Reading

You'll Also Like

585K 29.4K 136
Tên gốc: 偷风不偷月 Tác giả: Bắc Nam Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hiện đại, HE, 1v1, xuyên không Tình trạng bản gốc: Toàn...
336K 19.2K 101
Tên gốc: 他来自1945 Tác giả: Thính Nguyên Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hào môn thế gia, xuyên không, giới giải trí, sốn...
111K 12.8K 71
Tui, Omega, A nhất, toàn vũ trụ. Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê Tổng số chương: 140 Tình trạng bản gốc: Đã xong. Tag: Cường cường, trọng sinh, cơ giáp, vũ t...
9.4K 971 30
Tác giả: Tán Lạc Tinh Thần Ngoài nóng trong lạnh bênh vực người của mình công x có tâm lý bệnh tật, trước mặt người ngoài là chó dữ, trước mặt công c...