[1] MẠT THẾ TS THIẾU CHỦ HOÀN...

By CamiChen

763K 22.9K 5.1K

Địa chỉ wp : http://emilycamibaxter.wordpress.com/ blogspot cũ : http://emilycamibaxter.blogspot... More

MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI THIẾU CHỦ HOÀNH HÀNH (bản edit-chỉ post duy nhất ở đây)
LƯU Ý/DÒ MÌN
Vô đề
Chương 1 (đã beta)
Chương 2 (đã beta)
Chương 3, 4 (đã beta)
Chương 5 (đã beta)
Chương 6 (đã beta)
Chương 7, 8 (đã beta)
Chương 9 (đã beta)
Chương 10 (đã beta)
Chương 11 (đã beta)
Chương 12 (đã beta)
Chương 13 (đã beta)
Chương 14 (đã beta)
Chương 16 (đã beta)
Chương 17 (đã beta)
Chương 18 (đã beta)
Chương 19 (đã beta)
Chương 20 (đã beta)
Chương 21, 22 (đã beta)
Chương 23, 24 (đã beta)
Chương 25 - 27 (đã beta)
Chương 28 - 30 (đã beta)
Chương 31, 32 (đã beta)
Chương 33 (đã beta)
Chương 34 (đã beta)
Chương 35 (đã beta)
Chương 36 (đã beta)
Chương 37 (đã beta)
Chương 38 (đã beta)
Chương 39 (đã beta)
Chương 40 (đã beta)
Chương 41 (đã beta)
Chương 42 (đã beta)
Chương 43 (đã beta)
Chương 44 (đã beta)
Chương 45 (đã beta)
Chương 46 (đã beta)
Chương 47 (đã beta)
Chương 48 (đã beta)
Chương 49, 50 (đã beta)
Chương 51-53 (đã beta)
Chương 54 (đã beta)
Chương 55 (đã beta)
Chương 56 (đã beta)
Chương 57 (đã beta)
Chương 58 (đã beta)
Chương 59 (đã beta)
Chương 60 (đã beta)
Chương 61 (đã beta)
Chương 62 - 64 (đã beta)
Chương 65, 66 (đã beta)

Chương 15 (đã beta)

5.4K 521 186
By CamiChen


Chương này chú thích hơi nhiều... Tối đăng ch16 nhé. Enjoy ~


Edit + Beta : Carly

CamiChen



Chương 15 : Đoàn đội (2)

Ba Cung cùng Lâm Mậu hiếm khi xem TV cùng người nhỏ tuổi, lại còn là phim hoạt hình, tuy lúc đầu chỉ đơn thuần thỏa mãn nguyện vọng của Cung Lê Hân, nhưng thấy bộ dáng thích thú của cậu, hai người cũng vô tình bị cuốn hút, đến cuối còn thấy bộ phim này rất hay, bi thương trong lòng cũng dần giảm bớt.

Bộ hoạt hình này tình tiết chặt chẽ, cao trào liên tục xuất hiện, cũng thích hợp cho người trưởng thành xem, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đã vứt đi tất cả tạp niệm, đắm chìm trong khung cảnh tàn sát khốc liệt cổ xưa.

Cung Lê Hân ôm chú khỉ miệng rộng, híp mắt xem, nằm trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của Tống Hạo Nhiên, xem các nhân vật trải qua đủ loại sóng gió giang hồ mà cậu chưa từng thấy, cảm thấy vừa mới mẻ lại thỏa mãn.

Tống Hạo Nhiên khi thì ôn nhu nhìn kỹ vẻ linh động của thiếu niên trong lòng, lúc lại đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cậu, chỉ cảm thấy nếu có thể mãi ôm lấy thiếu niên như vậy thì đây chắc chắn là hạnh phúc lớn nhất cả đời hắn.

Lâm Văn Bác nhìn hai người ôm nhau thân mật khăng khít, lại quay sang nhìn vẻ mặt không chút thay đổi lại đầy u ám của Cung Hương Di, đôi mắt sâu thẳm của hắn không khỏi sa sầm. Giờ phút này, hắn hơi ghen tị với Tống Hạo Nhiên. Hắn vốn nghĩ lúc tâm tình không tốt sẽ có người làm bạn ở bên người hắn, không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ôm nhau an ủi là đã đủ. Thế nhưng người mà hắn cần nhất lúc này lại không cần hắn, gần đây mỗi khi gặp nhau, không phải cô thúc hắn mua vật tư thì nói chuyện không quá hai câu đã vội vàng rời đi.

Hắn biết tận thế sắp đến, mọi chuyện vô cùng cấp bách, không gian nằm trong tay Cung Hương Di, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, nhưng không bận rộn đến mức không có thời gian nói vài câu với người yêu. Hắn cảm thấy mình phải nói chuyện rõ ràng với cô, bằng không, hai người sẽ giống như câu tục ngữ — Vợ chồng tựa như cặp chim trong rừng, đại hạn vừa đến tự mình bay đi [12].

[12] [夫妻本是同林鸟, 大难临头各自飞] Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại hạn lâm đầu các tự phi. Nghĩa câu tục ngữ: vợ chồng xứng đôi vừa lứa, chẳng khác nào như cặp chim trong rừng, nhưng khi nắng gắt đến rồi thì mạnh con nào con nấy bay đi. Hoặc mối ân tình thương nhau như ruột thịt, nhưng khó hẹn đến ngày bạc đầu vẫn còn nguyên.

Dao động trong lòng Lâm Văn Bác, Cung Hương Di hoàn toàn không biết, cô cố kìm nén sự bất kiên nhẫn, vất vả chờ TV chiếu xong phim hoạt hình, liền lập tức cầm điều khiển chuyển tới kênh tin tức quốc tế.

Đoạn nhạc cuối phim thanh thúy, không gian linh hoạt kỳ ảo bỗng biến mất, đổi sang phông nền kênh tin tức huyên náo ồn ào. Đám người ba Cung đồng thời nhíu mày, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ ngồi chờ đợi tin tức liên quan tới nước R.

Cung Hương Di nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hoàn toàn không biết việc mình làm đã phá hư không khí đến thế nào. Cô muốn mọi người sống tốt trong mạt thế là đúng, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội ở cùng gia đình trong khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng. Điều quan trọng nhất trong đời người không phải trở nên hùng mạnh, mà là quý trọng những gì mình đang có. Đạo lý này, phải thật lâu về sau cô mới hiểu được.

Trên màn hình TV, thủ tướng nước R cuối cùng đã xuất hiện, phát biểu trước vô số máy quay và micro vây quanh, công bố rằng nhà máy năng lượng nguyên tử có các biện pháp phòng hộ rất cẩn thận và nghiêm ngặt, không hề có sự cố rò rỉ hạt nhân do sóng thần, các nước láng giềng không cần lo lắng.

Cung Hương Di cười lạnh, giọng đầy châm biếm, "Người nước R thật biết giấu giếm. Lúc này bên trong các nhà máy năng lượng nguyên tử đã xảy ra chuyện rồi, nước R vừa bí mật cứu giúp, vừa lại phải đối phó, thanh minh với truyền thông nhằm tránh né chỉ trích của dư luận quốc tế. Dù sao ô nhiễm hạt nhân đã vô cùng nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng tới chính nước họ mà cả các nước xung quanh, rất nhiều vùng biển gần đó đều bị lan tới, hậu quả này tất nhiên bọn họ không gánh được. Mọi người nhìn đi, đến khi có tin nhà máy năng lượng nguyên tử có 17 công nhân bất ngờ chết, mọi chuyện sẽ không thể giấu diếm được nữa."

Mấy người ba Cung và Lâm Mậu nghe vậy, lòng vừa buông lỏng lại căng thẳng trở lại, lời tiên đoán của Cung Hương Di càng chính xác, tâm trạng của bọn họ càng nặng nề. Mọi người ở đây, trừ Cung Hương Di mong các sự cố diễn ra nhanh một chút, thì không ai thích thấy tai nạn hay tử vong. Bọn họ chưa từng trải qua luyện ngục tàn khốc tại mạt thế, máu mủ ruột thịt vẫn còn ấm áp, không thể lãnh khốc vô tình như Cung Hương Di được.

Quả nhiên, đợi khoảng hơn mười phút, một kênh truyền thông ngoại quốc nào đó bỗng nhiên tuôn ra tin tức tập thể công nhân nhà máy năng lượng nguyên tử nước R bất ngờ chết. Màn hình kênh tin tức di chuyển đến thi thể một công nhân bất ngờ chết, hình ảnh rất rõ nét: cả người sưng tấy, mắt mũi tai miệng đều đổ máu, làn da xanh tím, vừa nhìn đã thấy, là nạn nhân của nhiễm bức xạ hạt nhân vô cùng nghiêm trọng.

Tin tức khiếp sợ vừa lan ra, nhóm truyền thông đều bắt được thông tin, đâu đâu cũng có, lại lần lượt tuôn ra vài tin tức sự cố từ trạm phát điện. Thủ tướng nước R chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi đã phải nhận vô số cuộc gọi dò hỏi đến từ nguyên thủ quốc gia các nước, rốt cuộc ý thức được không thể giấu tình hình được nữa, đành công bố tin tức, xin Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế [13] cứu viện.

[13] [世界原子能机构] Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (hoặc Cơ quan Nguyên tử Năng Quốc tế, viết tắt là IAEA – International Atomic Energy Agency) là tổ chức quốc tế được thành lập với mục đích đẩy mạnh việc sử dụng năng lượng nguyên tử vì mục đích hòa bình và ngăn chặn việc sử dụng năng lượng nguyên tử trong mục đích quân sự. [Nguồn: Wikipedia]

Nhìn chằm chằm vẻ mặt như nhà có tang của nguyên thủ nước R trên màn hình, khóe miệng Cung Hương Di khẽ nhếch, cười lạnh nhạt. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt trang nghiêm của Lâm Mậu, từ từ mở miệng, "Ông nội, bây giờ người tin chưa? Người có nguyện ý hợp tác với Cung gia không?"

Lâm Mậu thở dài, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đầy dã tâm của Cung Hương Di với vẻ mặt thâm sâu khó lường, sau đó gật đầu nói, "Ta đồng ý. Lâm gia nguyện ý bỏ vốn thay quân đội mua vũ khí, trang bị và lương thực, công việc cụ thể thì ngày mai đến Lâm thị tìm Văn Bác thương lượng đi."

Dứt lời, ông ấn ấn thái dương, mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt. Phía trên Cung Viễn Hàng còn đang bị Tống gia đè nặng, không thể công khai trang bị cho quân đội, không thì sẽ bị mấy kẻ có tư tâm tố cáo, mất đi quyền kiểm soát quân đội. Nếu nhờ Lâm thị mua bằng đường khác thì sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm. Nhưng phải chuẩn bị cùng lúc cho một lực lượng khoảng 4 vạn người, hao tổn chắc chắn không nhỏ, gom toàn bộ vốn lưu động [14] của Lâm thị cũng không thể lấp đầy cái hố to tướng này, đến lúc đó có khả năng sẽ phải cắt giảm sổ sách, lấy ra tất cả các khoản tài chính để bù vào. Việc này chẳng khác nào tự tay hủy diệt căn cơ Lâm thị, mặc dù Lâm lão gia tử quyết đoán sát phạt, tự mình quyết định, ngực cũng không khỏi quặn đau từng cơn.

[14] Vốn lưu động là biểu hiện bằng tiền của toàn bộ tài sản lưu động của doanh nghiệp. Tài sản lưu động của doanh nghiệp thường gồm 2 bộ phận: Tài sản lưu động trong sản xuất (vật tư dự trữ) và tài sản lưu động trong lưu thông (Sản phẩm hàng hóa chờ tiêu thụ, các loại vốn bằng tiền, vốn trong thanh toán, các khoản phí chờ kết chuyển, chi phí trả trước... [Nguồn: Sưu tầm]

Lâm Văn Bác biết quyết định hiện tại của ông nội có ý nghĩa ra sao với Lâm thị, hắn dời bước ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy bả vai gầy yếu của ông, lẳng lặng an ủi.

Cung Viễn Hàng và Tống Hạo Nhiên dĩ nhiên cũng biết Lâm gia đã hy sinh to lớn thế nào, trong lòng tràn đầy cảm kích. Từ nay về sau, Cung gia và Lâm gia là một thể, tuy hai mà một, ở mạt thế nâng đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi.

Tuy Cung Lê Hân không hiểu rõ mọi người đang nói gì, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí ủ dột trong đại sảnh, rụt lại trong lòng Tống Hạo Nhiên, đôi mắt rũ xuống, nhu thuận im lặng. Tống Hạo Nhiên thấy cậu bất an, cánh tay ôm chặt người cậu, cúi đầu cười trấn an, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Chỉ có mỗi Cung Hương Di là không bị ảnh hưởng. Bước một bước tiến lớn trong kế hoạch của mình, mắt cô bừng bừng dã tâm, tinh thần vô cùng phấn chấn. Ngay khi diễn ra mạt thế đã có một lực lượng được trang bị đầy đủ thế này, đời này, cô sẽ không gian nan như bi kịch lúc trước, mà sẽ sống thật vui vẻ thoải mái.

"Ông nội, người đừng thương tâm, dù sao đến lúc mạt thế, tiền tài đều sẽ biến thành phế phẩm không đáng giá, ném đi cũng không tiếc. Lấy chúng nó đổi lấy cơ hội sống sót, mua bán này vô cùng có lời." Phục hồi tinh thần, thấy mọi người đều trầm mặc không nói, lúc này Cung Hương Di mới mở miệng an ủi.

Nhưng cô không biết thứ Lâm Mậu để ý không phải tiền tài, mà chính là truyền thống kế thừa trăm năm của Lâm gia cùng tâm huyết đời đời của ông; đáp ứng hỗ trợ Cung gia, là vì coi trọng tình nghĩa nhiều năm của hai nhà, chứ không phải vì một cuộc 'mua bán'.

Nghe Cung Hương Di an ủi xong, ông chẳng những không cảm thấy thoải mái, còn thấy cực kỳ phản cảm với Cung Hương Di. Chìm nổi trên thương trường cả một đời, bản lĩnh nhìn người có thể nói là hạng nhất, giọng điệu của con bé Cung gia này quá vô tâm lạnh nhạt, cảm xúc ẩn sâu trong mắt cũng rất thờ ơ, giống như có bí mật và dã tâm không muốn người khác biết. Một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không xứng làm vợ Văn Bác.

Hủy bỏ hôn lễ cũng tốt, sau này là tụ hay tán, chỉ có thể xem duyên phận của hai người. Lâm Mậu thầm nghĩ, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên gật đầu với Cung Hương Di, thái độ có chút xa cách.

Ba Cung và Tống Hạo Nhiên cũng nghe được lời an ủi của Cung Hương Di có phần không ổn, làm người ta nghe xong không khỏi lạnh người. Ba Cung nhíu mày, khó hiểu trừng mắt cảnh báo với con gái. Lâm Văn Bác nhìn Cung Hương Di, đôi mắt u ám không rõ, nhưng cuối cùng môi vẫn mím chặt, không nói gì.

"Ưm, ba, ông Lâm, mọi người không đói bụng sao? Cơm chiều đã làm xong lâu rồi, muốn ăn lúc nào cũng được." Cung Lê Hân nhịn rồi lại nhịn, nhưng cái bụng trống rỗng vẫn kêu to không ngừng, nếu vẫn không ăn thì không khéo cả thế giới đều nghe thấy tiếng kháng nghị của nó mất. Thấy mọi người bàn xong chuyện, cậu liền nắm lấy lỗ tai chú khỉ miệng rộng, khéo léo lên tiếng.

Mặc dù đói chết, cậu cũng không muốn ăn Tích Cốc đan, ăn một viên, thì sẽ không thể sưu tầm mỹ thực trên đường với anh Lâm nửa tháng, mất nhiều hơn được.

Đôi mắt của thiếu niên trong veo ngấn nước, không hề che giấu cảm xúc, chỉ thiếu ghi lên trán mấy chứ to — con rất đói bụng! Hơn nữa bụng cậu còn kêu rột rột, vẻ mặt cố nhịn lại ẩn ẩn chút chờ mong, bộ dáng vừa đáng thương lại đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương.

Lâm Mậu thấy thế, bi thương trên mặt liền biến mất, đứng dậy vỗ mái đầu mềm mại của Cung Lê Hân, từ ái mỉm cười, "Xem mấy lão già chúng ta này, chỉ lo bàn công chuyện, lại để tiểu Hân chịu đói. Giờ đang là lúc trưởng thành, một ngày phải đủ ba bữa, thiếu một cũng không được."

Thằng bé này đúng là bảo bối, vừa mở miệng đã đánh vỡ cục diện bế tắc do con gái gây ra, mặt mày Cung Viễn Hàng thả lỏng, trêu ghẹo, "Phải, nó cả ngày chỉ biết ăn, đâu chỉ một ngày ba bữa, buổi tối còn phải ăn thêm hai bữa khuya." Vừa nói, Cung Viễn Hàng vừa phất tay ra hiệu người hầu dọn cơm.

Nghe cha nhắc tới, Cung Lê Hân cũng thấy mình ăn có hơi nhiều, liền cuối đầu xuống, mặt thẹn thùng, hai má trắng nõn phiếm hồng, nom càng đáng yêu.

Tống Hạo Nhiên nhìn thấy mà ngứa tay, liền kéo nhóc con nhà mình vào lòng xoa nắn một hồi, làm hai má cậu vốn đã hồng nay đỏ chét như có hai vết son trên mặt. Ba Cung cùng Lâm Mậu thấy thế đồng thời bật cười, rồi dời bước đi tới phòng ăn. Lâm Văn Bác đi ngang qua hai người, kéo bạn tốt ra, cứu thoát Cung Lê Hân có chút mơ hồ khỏi ma chưởng, lại thấy hai gò má phớt hồng của cậu, bản thân cũng không nhịn được mà sờ soạng hai cái, âm thầm mê muội cảm giác ấm áp láng mịn trên tay.

Cung Hương Di bị cha trừng một cái, lúc này mới chậm chạp nhớ đến, mấy người Lâm Mậu không giống cô, đã từng trải qua mạt thế, có thể lạnh nhạt với tài phú, quyền lợi, địa vị. Vét sạch căn cơ Lâm thị, với bọn họ thì chẳng khác gì tự tay giết chết cốt nhục của mình, đau thấu tim gan. Nhưng, thế thì có sao? Dùng Lâm thị để đổi lấy sự đảm bảo về tính mạng là quá có lời. Đến lúc mạt thế rồi, ông sẽ không trách cô nữa, có khi còn thấy biết ơn.

Nghĩ như vậy, một chút áy náy vừa xuất hiện trong lòng Cung Hương Di liền tiêu tán. Nhưng suy cho cùng, cô vẫn nói sai, làm Lâm Mậu không hài lòng, nên trên bàn ăn, cô liên tục gắp thức ăn cho ông.

"Ừm, thịt viên sốt tương đỏ [15] đầu bếp Ngô vẫn có hương vị chính tông như thế." Người hai nhà ngồi dùng bữa cùng nhau, không khí vui vẻ thuận hòa, tâm tình Lâm Mậu chuyển biến tốt, tươi cười cảm thán.

Hay còn gọi là hồng thiêu sư tử đầu [红烧狮子头]

Cung Lê Hân nghe vậy cũng gắp một viên thịt, sau đó cắn một cái, cẩn thận nhấm nuốt, đôi mắt híp cong như trăng khuyết, cười đầy thỏa mãn. Khẩu vị của ông nội Lâm thật giống cậu, món này đúng là rất ngon.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên thấy cậu vùi đầu chuyên tâm ăn, hiển nhiên đã rất đói, đều tự mình gắp lấy đồ ăn cậu thích, chất đầy vào bát cậu, thỉnh thoảng lại ôn nhu dặn cậu ăn nhiều một chút. Chỉ sau mấy tháng, cảm tình của hai người với Cung Lê Hân đã sớm vượt qua tình anh em, ngày càng khắng khít thân mật.

Cung Hương Di chỉ chuyên tâm lấy lòng "kim chủ" ông nội Lâm, thấy giọng ông đầy hoài niệm và tiếc hận, liền hiểu ý vội vàng tiếp lời, "Nếu ông nội thích ăn để con gọi đầu bếp làm nhiều một chút rồi đặt ở chỗ con, dù sao cũng sẽ không hư, đến lúc đó nếu người muốn ăn, con có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Đúng rồi, con nhớ rõ người còn thích ăn bánh xốp hạnh nhân [16], để con mua mấy thùng trữ lại, về sau không sợ không thể ăn."

[16] [麦氏的杏仁酥] hán việt là mạch thị hạnh nhân tô, hạnh nhân tô là bánh xốp phủ hạnh nhân, còn mạch thị thì không rõ lắm, search cả cụm thì ra hình trên thôi, chắc là nhãn hiệu


Đồng tử xoay tròn, Cung Hương Di lại kể thêm vài món, đều là món ăn mà ngày thường mấy người ba Cung, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên thích ăn nhất. Nói rằng sẽ mua thật nhiều những món này, về sau muốn ăn liền ăn, không phải tiếc nuối.

Chủ ý của cô là muốn mọi người vui vẻ, lại không hay biết, bộ dáng tươi cười như hoa, đầy hăng hái của cô vô cùng trái ngược với sự u sầu của mọi người, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy phản cảm. Lâm Mậu mỉm cười gật đầu, vẻ mặt thì như đang nghe, nhưng nhiệt độ trong mắt lại ngày càng lạnh giá, ngay cả nụ cười của Cung Viễn Hàng cũng có phần gượng gạo.

Lâm Văn Bác nhíu mày, không giữ được nụ cười tao nhã trên mặt nữa. Khi nói đến tận thế, Cung Hương Di không hề có tí sợ hãi, lo lắng, bất an, mê mang và bi thương mà người bình thường nên có, chỉ có sự thỏa thuê mãn nguyện, dã tâm bừng bừng. Thấy bộ dáng như chỉ sợ thiên hạ bất loạn của cô lúc này, trong lòng Lâm Văn Bác lạnh run. Cung Hương Di ôn nhu thiện lương lúc trước đã biến mất, người phụ nữ lãnh tâm lãnh phế hiện tại này, hắn không quen biết.

Cung Lê Hân vừa yên lặng ăn cơm, vừa nghe Cung Hương Di nói chuyện. Mỗi khi cô kể tên một món, sắc mặt của cậu lại ảm đạm thêm một phần. Không gian của Cung Hương Di tương tự như túi Càn Khôn, muốn ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu, sau đó gửi hết vào không gian, sử dụng một đời cũng không hết, tốt hơn Tích Cốc đan của cậu nhiều, không cần cậu phải đưa ra.

Thôi vậy, đến khi bọn họ thật sự cần, cậu lại lấy đan dược ra. Chị hai tích cực thế này, nếu bây giờ đưa cho cô, không chừng sẽ cho rằng cậu tranh giành tình cảm với cô, vậy thì không tốt! Cung Lê Hân thầm nghĩ, bỏ đi ý niệm đưa Tích Cốc đan cho mọi người trong đầu.

Từ khi Cung Hương Di mở miệng, sắc mặt của Tống Hạo Nhiên đã không còn kiên nhẫn, đợi cô nói xong liền lạnh lùng hỏi, "Tại sao cô lại không nghĩ sẽ mua gì cho Lê Hân? Em ấy thích ăn gì cô biết không?"

Gần đây Cung Hương Di vô cùng lạnh nhạt với Lê Hân, bây giờ thì bỏ qua luôn Lê Hân, khiến Tống Hạo Nhiên cực kỳ bất mãn. Mà bộ dáng hăng hái khi nói tới mạt thế kia càng làm hắn thêm chán ghét. Hắn biết rõ, chỉ những người có tâm hồn thối nát mới thích tai họa giáng xuống.

"À, Lê Hân thích ăn Crème brûlée [17], tất nhiên em biết rồi, em sẽ mua cho thằng bé." Sắc mặt Cung Hương Di khẽ biến, vội vàng mở miệng bổ sung.

[17] [焦糖布丁] Crème brûlée còn được biết đến là kem cháy, crema catalana, hoặc kem Trinity là một món tráng miệng của Pháp bao gồm một lớp đế custard béo phủ với một lớp nước caramen cứng. Đế custard theo truyền thống có hương vị vani, nhưng cũng có thể có nhiều loại vị khác. Khi nhắc đến Creme Brulee, người ta thường hay nghĩ đến một sự hòa quyện của vị thanh ngọt và béo mượt hấp dẫn, cùng với lớp đường được khò cứng lại ở trên. [Nguồn: Hướng nghiệp Á Âu]

Tống Hạo Nhiên liếc cô với vẻ sâu xa, lại quay sang Cung Lê Hân đáng yêu lanh lợi đang cười với mình, sắc mặt lập tức dịu đi, liên tục gắp vài đũa đầy ắp đồ ăn vào bát cậu, lại khuyên cậu ăn nhiều một chút.

Ba Cung cũng không hài lòng lắc đầu với Cung Hương Di, ý bảo cô im miệng. Cung Hương Di lập tức cúi đầu ăn cơm, không nhiều lời nữa, bàn cơm cuối cùng cũng thanh tĩnh.

******************************************

Continue Reading

You'll Also Like

9.5K 972 30
Tác giả: Tán Lạc Tinh Thần Ngoài nóng trong lạnh bênh vực người của mình công x có tâm lý bệnh tật, trước mặt người ngoài là chó dữ, trước mặt công c...
19.3K 184 128
thằng bạn thân là công an của tôi
306K 21.4K 100
WATTPAD: @_AnsBly_ _____ [Trọng Sinh] Tên cũ: Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả: Sở chấp Editor: Bly Thể loại: Trọng sinh, trưởng thành, hoa quý vũ qu...
24.8K 194 6
Lý Mặc Nhiễm, An quốc công phủ Tứ công tử, An quốc công cơ thiếp sinh ra, tuy là con thứ, Nhưng bởi vì tướng mạo được, thiên tư thông minh, cực đượ...