[1] MẠT THẾ TS THIẾU CHỦ HOÀN...

By CamiChen

763K 22.9K 5.1K

Địa chỉ wp : http://emilycamibaxter.wordpress.com/ blogspot cũ : http://emilycamibaxter.blogspot... More

MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI THIẾU CHỦ HOÀNH HÀNH (bản edit-chỉ post duy nhất ở đây)
LƯU Ý/DÒ MÌN
Vô đề
Chương 1 (đã beta)
Chương 2 (đã beta)
Chương 3, 4 (đã beta)
Chương 5 (đã beta)
Chương 7, 8 (đã beta)
Chương 9 (đã beta)
Chương 10 (đã beta)
Chương 11 (đã beta)
Chương 12 (đã beta)
Chương 13 (đã beta)
Chương 14 (đã beta)
Chương 15 (đã beta)
Chương 16 (đã beta)
Chương 17 (đã beta)
Chương 18 (đã beta)
Chương 19 (đã beta)
Chương 20 (đã beta)
Chương 21, 22 (đã beta)
Chương 23, 24 (đã beta)
Chương 25 - 27 (đã beta)
Chương 28 - 30 (đã beta)
Chương 31, 32 (đã beta)
Chương 33 (đã beta)
Chương 34 (đã beta)
Chương 35 (đã beta)
Chương 36 (đã beta)
Chương 37 (đã beta)
Chương 38 (đã beta)
Chương 39 (đã beta)
Chương 40 (đã beta)
Chương 41 (đã beta)
Chương 42 (đã beta)
Chương 43 (đã beta)
Chương 44 (đã beta)
Chương 45 (đã beta)
Chương 46 (đã beta)
Chương 47 (đã beta)
Chương 48 (đã beta)
Chương 49, 50 (đã beta)
Chương 51-53 (đã beta)
Chương 54 (đã beta)
Chương 55 (đã beta)
Chương 56 (đã beta)
Chương 57 (đã beta)
Chương 58 (đã beta)
Chương 59 (đã beta)
Chương 60 (đã beta)
Chương 61 (đã beta)
Chương 62 - 64 (đã beta)
Chương 65, 66 (đã beta)

Chương 6 (đã beta)

6.1K 517 144
By CamiChen


Edit + Beta : Carly

CamiChen



Chương 6 : Đến trường

Màn đêm qua đi, thái dương dần ló dạng.

Tiểu thiếu chủ mộng đẹp cả đêm, ngủ ngon một giấc mà trước nay chưa hề có, nhưng thân thể sớm đã thành thói quen không lúc nào là không tu luyện, bởi vậy, khi cậu lại mở mắt ra, nội công nông cạn trong đan điền đã tăng trưởng qua một đêm.

'Nghịch Mạch Thần Công' quả nhiên được tạo ra vì người có 'Thuần Âm Dương nghịch mạch chi thể', Cung Lê Hân có thể chất 'Thuần Âm', chỉ tu luyện chơi lại được thật, tốc độ rất kinh người. Chỉ tiếc, hai loại thể chất này vô cùng hiếm thấy, vạn năm có một, tiểu thiếu chủ chết đi rồi sống lại trong khối thân thể như vậy, không biết trời cao trêu chọc hay quan tâm đến cậu nữa.

Thế nhưng điều khiến tiểu thiếu chủ chú ý lúc này không phải việc nội lực tăng trưởng, mà là sắc trời bên ngoài. Cậu nhìn chúng với vẻ sững sờ, khóe môi cong lên, trên mặt chỉ có say mê yêu thích. Một lúc lâu sau, cậu mới bước từng bước đến cửa sổ, vươn tay phải lên che đi một tia sáng.

Năm ngón tay nắm lại rồi lại mở ra, không tóm được gì nhưng ánh mặt trời ấm áp lại giống như thật sự bị tiểu thiếu chủ nắm trong lòng bàn tay. Tiểu thiếu chủ híp lại đôi mắt to tròn, cảm thụ nắng sớm ấm áp mà đời trước tha thiết nhớ mong, khóe mắt lẳng lặng đọng một giọt lệ.

Cậu nhanh chóng hoàn hồn lại từ nỗi rung động, quệt nước mắt đi. Đứng ngơ ngác trước tủ quần áo của Cung Lê Hân, cậu không biết nên mặc bộ nào đến trường.

Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng tiểu thiếu chủ đành chọn bộ quần áo chỉ mới mặc chưa tới một tiếng mà hôm qua Tống Hạo Nhiên mua cho, còn mới tinh, chẳng những hình thức đơn giản, khi mặc cũng vô cùng thoải mái, cậu rất thích.

Lại chọn quần bò Cung Lê Hân thường mặc, tiểu thiếu chủ cẩn thận vuốt thẳng nếp uốn trên vạt áo và ống quần, chỉnh đến khi tiếc nuối mới dừng tay, rồi đi về phía phòng ăn.

"Chào ba, chào chị, chào anh Tống." Bước xuống cầu thang, tiểu thiếu chủ lễ phép chào hỏi mọi người đã đến phòng ăn từ lâu. Cậu hơi cúi đầu, che dấu biểu tình ngại ngùng trên mặt, ngồi xuống cạnh Tống Hạo Nhiên, chờ mong lần đầu cùng ăn sáng với mọi người.

Thấy Cung Lê Hân vốn trầm mặc ít lời chủ động ân cần thăm hỏi, Cung Viễn Hàng thấy rất ngoài ý muốn, Cung Hương Di cúi đầu, vờ như đang ăn, chỉ có Tống Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu đáp lại.

Hai mắt Cung Hương Di u ám liếc nhìn vẻ mặt nhu thuận tươi cười của Cung Lê Hân, chôn giấu oán hận sâu trong nội tâm. Đã sống lại, cô không còn giống Cung Viễn Hàng, sẽ cảm thấy vui sướng vì Cung Lê Hân ngẫu nhiên tỏ vẻ ngoan ngoãn, trái lại còn vô cùng chán ghét cậu ra vẻ ta đây.

Đã trải qua một lần bị Cung Lê Hân phản bội, không người nào hiểu rõ hơn cô, thiếu niên này nhu thuận tươi cười để che dấu đi sự độc ác nhẫn tâm bên trong. Chỉ cần có thể tiếp tục sống, thiếu niên có thể thu lại vẻ ngoài âm trầm, không chút nào keo kiệt lộ ra vẻ nhu thuận mềm mại với người khác, cũng vì vậy mà sống rất tốt dưới sự bảo vệ của mọi người.

Không thể không nói, diện mạo hoàn mỹ tinh xảo của thiếu niên là một lợi thế của cậu, làm người ta không kìm được thương tiếc, muốn chở che cho cậu. Cậu sống càng vui vẻ, tâm tính cũng dần trở nên ngạo mạn, cuối cùng mơ ước đến người không nên mơ ước, cũng vì thế mà đẩy cô vào hố lửa.

Cung Hương Di nhắm mắt, tay siết chặt đôi đũa, ngăn mình nhớ lại ký ức bị Cung Lê Hân bán đứng. Mọi thứ dường như đã trôi qua rất lâu, thực tế lại chỉ như chớp mắt, khi cô mở mắt ra, trong đó chỉ còn sự lạnh lùng và hận thù thấu xương. Sống lại trở về, cô sẽ không lo lắng cứu vớt ai nữa. Người thân thì sao? Tại mạt thế, chỉ cần quan tâm đến mạng sống của chính mình, nào quản được tốt xấu của người khác?

Cung Lê Hân, tao không giống mày, sẽ vì ân oán cá nhân mà hại người. Nhưng tao cũng không phải thánh nữ, còn có thể tha thứ, quan tâm, cảm hóa mày! Mạt thế lần này, mày tự sinh tự diệt, tự cầu nhiều phúc đi!

Nghĩ đến đây, khóe môi của Cung Hương Di thoáng hiện nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi uống một hớp canh và cháo gà xé, khép hờ mắt cảm thụ hương vị tuyệt vời đã lâu chưa được nếm qua trong miệng.

Trải qua một đêm điều chỉnh, cô đã có thể hoàn toàn điều khiển cảm xúc của chính mình, bởi vậy mà lúc này đây địch ý của cô không hề biểu hiện ra ngoài khiến tiểu thiếu chủ phát hiện. Đương nhiên, tiểu thiếu chủ cũng giống cô, đắm chìm trong bàn mỹ thực đầy hấp dẫn trước mắt là một nguyên nhân rất lớn.

Đời trước sinh hoạt ở địa cung, Tiêu Lâm vì muốn tốc độ tu luyện của tiểu thiếu chủ nhanh hơn mà không cho cậu nếm qua thứ gì, chỉ nghĩ mọi cách cho cậu ăn các loại thuốc tăng công lực, có khi còn bắt cậu ăn sống linh thú, uống máu linh thú, lấy chúng để tăng linh khí. Cái loại tanh hôi muốn nôn đó, cảm giác khó có thể nuốt xuống trước đây đều bị cháo gà xé và nước canh mĩ vị trước mắt chữa khỏi.

Tiểu thiếu chủ tâm không tạp niệm, nhanh chóng tiêu diệt mỹ thực trước mặt. Căng phồng hai má, đôi mắt to tròn như mèo nhỏ sáng ngời trong suốt, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, phản ứng sinh động thú vị của cậu thiếu chút nữa khiến Tống Hạo Nhiên bật cười, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy thức ăn hôm nay thật sự không tệ.

Ba Cung nhìn không chớp mắt, trông như đang ăn, thực tế khóe mắt vẫn chú ý đến đứa con út của mình. Thấy thằng bé trước giờ không thích ăn sáng đột nhiên thay đổi khẩu vị, ông buông mi, vui mừng hiện rõ trong mắt.

Không khí bữa sáng thoạt nhìn vô cùng ấm áp hài hòa. Tiểu thiếu chủ ăn no đến tám phần, cuối cùng dùng ý chí kinh người khắc chế xúc động muốn nhét hết số đồ ăn còn lại vào bụng.

Cậu buông bát đũa, lưu luyến không rời dùng khăn tay lau sạch khóe miệng, lễ phép đứng lên tạm biệt mọi người trong phòng ăn để đến trường.

"Khoan đã, dầu gì hôm nay anh cũng không có nhiệm vụ, để anh đưa rước em cho." Tống Hạo Nhiên thấy thiếu niên muốn đi, vội vàng buông bát đũa nói.

Sau khi xảy ra chuyện hôm qua, ấn tượng của hắn đối với Cung Lê Hân đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, trong lòng càng thấy thương tiếc, áy náy, quyết định sau này phải quan tâm đứa em trai này nhiều hơn một chút.

"Cám ơn anh Tống!" Tiểu thiếu chủ nháy mắt liền mấy cái, trên mặt hiện vẻ vui sướng. So với việc để một tài xế xa lạ đưa đến trường thì cậu đương nhiên thích đi cùng Tống Hạo Nhiên hơn.

Tống Hạo Nhiên bật cười vì bộ dáng mong chờ của cậu, tiến lên vò vò tóc cậu, ôm vai cậu đi về phía nhà xe.

Ba Cung nhìn hai người thân thiết dần đi xa, khóe miệng khẽ cong lên, mà Cung Hương Di lại lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Cuối cùng cô cũng phát hiện dị thường trong lần sống lại này, đó chính là quan hệ của Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên.

Kiếp trước, hai người này tuy rằng sống dưới cùng một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng quan hệ lại như nước với lửa. Tống Hạo Nhiên từ đầu đến cuối đều nhìn thấu bản chất của Cung Lê Hân, chưa từng để ý đến cậu, thậm chí còn thường cảnh cáo Cung Hương Di phải cẩn thận đề phòng cậu em trai này. Chỉ tiếc, lúc trước cô bị tình thân che mắt, không nghe theo lời cảnh cáo của hắn.

Hôm nay nhìn lại, Tống Hạo Nhiên rõ ràng vô cùng thích Cung Lê Hân, nào có gì là đề phòng và xa cách? Chuyện này hơi kỳ quái, hay là Cung Lê Hân cũng sống lại, biết Tống Hạo Nhiên là một trong những cường giả đứng đầu mạt thế trong tương lai, cho nên mượn sức hắn trước?

Cung Hương Di suy nghĩ một lúc lâu, liền nhanh chóng phủ nhận ý tưởng này. Loại kỳ tích sao có thể dễ dàng phát sinh như thế, có thể xảy ra lần hai lần ba! Huống hồ nếu nó cũng sống lại, sao còn có tâm tình đến trường? Nhất định phải đi thu thập của cải mới đúng!

Mà dù thật sự sống lại thì thế nào ? Không có dị năng, không có không gian, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, sớm muộn gì cũng giống kiếp trước, bị người ta chơi chán rồi xem như rác rưởi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, sẽ không trở thành uy hiếp với cô. Bản thân chỉ cần cẩn thận đề phòng, đợi đến khi xảy ra mạt thế, bỏ nó lại là được. Lần này không có mình giúp đỡ, nó có thuận lợi sống sót hay không mới là vấn đề.

Nghĩ đến đây, Cung Hương Di liền thả lỏng, bắt đầu suy xét nên nói với ba, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên như thế nào về chuyện sắp bùng nổ tận thế, cũng nhờ bọn họ giúp đỡ thu thập của cải.

Ba và Tống Hạo Nhiên là những người có quyền trong quân khu tỉnh A, có thể dễ dàng sử dụng vũ khí, Lâm Văn Bác lại là người thuộc một trong các tập đoàn tài chính lớn nhất nước C, sưu tầm thức ăn và nhu yếu phẩm hằng ngày quả thực dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, cô còn có không gian tùy thân diện tích rộng lớn, sống lại một lần, cô có hết thảy ưu thế và tiên cơ, nhất định có thể tránh được bi kịch đời trước, sống một cuộc sống thoải mái.

Bên này, Cung Hương Di thỏa mãn với kế hoạch ứng phó mạt thế của mình, trong khi đó tiểu thiếu chủ vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, không hề biết thế giới an bình trước mắt sẽ nhanh chóng điêu tàn, biến thành một địa ngục trần gian đẫm máu ngút trời.

Giờ phút này, cậu đang lùi về sau ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vì phương tiện thay thế việc đi bộ gọi là 'ô tô' này mà ngạc nhiên. Người ở thế giới này biến những thứ chỉ xuất hiện trong thần thoại thành hiện thực. Nếu không phải trong đầu còn lưu lại ký ức của 'Cung Lê Hân', cậu nhất định sẽ nghĩ mình không còn ở nhân gian nữa mà đang ở chốn tiên cảnh. Chỉ có người nơi tiên cảnh mới có thể hô phong hoán vũ, lên trời xuống đất, thế mà phàm nhân ở đây lại làm được! Nội tâm cậu vô cùng tán thưởng.

Khống chế vẻ mặt, cực lực không lộ ra sự ngạc nhiên, tiểu thiếu chủ trông vô cùng nghiêm túc. Nhưng đáy mắt trong veo kia lại không thể ngụy trang, hiện tại nó đang lóe sáng, nhìn chằm chằm nghiên cứu cái điều hòa không ngừng phả ra khí lạnh, cũng vươn tay chạm vào, hưởng thụ hơi lạnh nhè nhẹ điều hòa mang đến.

Mùa hè ở đây vô cùng nóng bức, dù là sáng sớm cũng đã nóng đến nỗi làm người ta thấy khó chịu, mà 'ô tô' này lại có thể thay đổi thời tiết, thật sự rất thần kỳ! Như vậy, kể cả không có nội lực, cũng có thể sống được trong thời tiết nóng nực! Năm ngón tay thiếu chủ không ngừng đưa qua đưa lại trước điều hòa, yên lặng suy nghĩ.

"Điều hòa chơi vui lắm à?" Cung Lê Hân nhìn cửa kính xe mười phút, lại chơi với điều hòa mười phút, nhưng lại không nói chuyện với hắn, thấy gần đến trường học, Tống Hạo Nhiên không nhịn được mà lên tiếng.

"A? Không, không có." Tiểu thiếu chủ buông mi trả lời, giật mình rụt tay về, lặng lẽ giấu ra sau lưng. Dù trầm ổn như thế nào cậu cũng chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi, thấy cái mới lạ, không khỏi không khống chế được lòng hiếu kỳ.

"Không có mà em còn chơi lâu thế sao? Nói chuyện với anh Tống cũng được mà!" Tống Hạo Nhiên chuyên tâm lái xe, không phát hiện động tác có chút cổ quái của cậu. Hôm qua hắn đã quyết định, phải sống hòa thuận với em trai, tất nhiên muốn hiểu cậu hơn, mà nói chuyện là cách hiểu người khác nhanh nhất.

Nói chuyện? Tiểu thiếu chủ mím môi, không tìm thấy lần nào cả hai ở chung trong trí nhớ, không biết phải làm sao, chỉ đành mở miệng, "Nhưng em chưa nói chuyện với anh lần nào cả nên không biết phải nói gì. Nhỡ nói sai, sợ sẽ làm anh không vui."

Tống Hạo Nhiên chợt nghẹn lời vì lời nói thẳng thắn của cậu, hắn quay sang nhìn vẻ ngơ ngác bất an trên mặt cậu, liền áy náy thầm nghĩ : sao trước kia mình lại nghĩ Cung Lê Hân tính tình cố chấp, tâm cơ thâm trầm chứ? Rõ ràng em ấy là một thiếu niên ngay thẳng, dễ nói chuyện. Cái nhìn lúc trước của mình thật quá sai lầm.

Ở cạnh Cung Lê Hân càng lâu, hắn càng thấy ngượng ngùng vì sự lạnh lùng và thành kiến của bản thân lúc trước, Tống Hạo Nhiên có hơi khó chịu, không cưỡng ép Cung Lê Hân nói chuyện nữa. Cả hai yên lặng không nói đến tận khi tới trường.

Nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu niên dần đi xa, Tống Hạo Nhiên trong lòng khẽ nhúc nhích, cao giọng hô, "Lê Hân, sau này chỉ cần rảnh, anh đều sẽ đón rước em tới trường về nhà."

Tiểu thiếu chủ nghe vậy liền quay đầu, lớn tiếng nói 'dạ', khuôn mặt trắng nõn như ngọc nở nụ cười cực kỳ xán lạn, hai mắt cười tít lên cong cong như trăng non, gương mặt sáng sủa, vô cùng dễ nhìn.

Thấy vẻ vui sướng rõ rệt trên mặt thiếu niên, Tống Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng thả lỏng hơn.

**********************************


Carly: dù đọc lại bao nhiêu lần, cảm xúc khi đọc và làm bộ này lần đầu vẫn y chang lúc trước :3 hổm rày hơi phấn khích nên thím nào đu Nghiêm Bạch thì tuần sau t edit nha, ngày mai tới ngày kia lễ nên toàn đi làm nguyên ngày, beta bộ này được thôi à :v còn may mắn thì có thể tối nay có 1 ch, hên xui thôi =))))) 

Chúc các thím năm mới vui vẻ trước nhá :v hy vọng sẽ beta xong bộ này trước Tết, nhưng hơi khó, vì nếu 1 ngày 2 chương thì tới đầu tháng 3 mới xong, nhưng biết đâu được sẽ có những ngày tự dưng buff lên 4ch thì sao nè  =))))))))))))

Mà thỉnh thoảng đọc lại cmt trong mấy part cũ hồi trước đăng thấy vui ghê, dù không public lại mấy ch đó được, hầy, tại sợ mốt có ai đó repost thì t còn cứ chứng cứ là mình đăng trước chứ =))) thôi thì bắt đầu mới cho năm mới luôn nè :3 chúc mọi người có thể tìm được sự thoải mái khi đọc truyện nhà t :3 ~

Continue Reading

You'll Also Like

24.8K 194 6
Lý Mặc Nhiễm, An quốc công phủ Tứ công tử, An quốc công cơ thiếp sinh ra, tuy là con thứ, Nhưng bởi vì tướng mạo được, thiên tư thông minh, cực đượ...
3.3K 286 39
Tác giả: Adrianne (tác giả của bộ 50 vạn, vì thích thể loại phát sóng trực tiếp nên mình đăng lại) Vô hạn lưu, 【】 là làn đạn 《Vì cái gì giống như tuâ...
585K 29.4K 136
Tên gốc: 偷风不偷月 Tác giả: Bắc Nam Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hiện đại, HE, 1v1, xuyên không Tình trạng bản gốc: Toàn...
737 50 4
Giải thích bối cảnh: Thất Gia đến Nam Cương được ba tháng, lúc này chưa chọn Vu Đồng mới nên Lộ Tháp chưa xuất hiện. Văn án: Ô Khê bận chuẩn bị cho L...