[SoonHoon] || Destiny ||

By -solisloup

9.8K 1.3K 142

" Này, cậu đã từng nghe qua vụ án mạng ba năm về trước ở trường này chưa ? " " Có phải là vụ án mạng của một... More

Chương 1 : Khi tuyết bắt đầu rơi
Chương 2 : Trên nền tuyết trắng
Chương 3 : Hoa tuyết
Chương 5 : Ảo ảnh
Chương 6 : Thông điệp từ tuyết trắng
Chương 7: Tê tái

Chương 4 : Tê cóng

1.1K 198 8
By -solisloup

" GYAAA !! "

Lee Jihoon biết, căn bản tiếng hét của cậu sẽ chẳng ai nghe thấy. Nhưng cái thể loại tình huống này cậu có thể làm gì hơn được nữa chứ. Được cả cái thân ảnh lạnh như khối băng, đến cái thân nhiệt cũng chẳng còn này tự dưng lại bất ngờ ôm chầm lấy cậu từ sau lưng. Dù cho có là người thần kinh vững vàng cũng không chịu nổi cảnh này đâu. Toàn thân dường như bị tê liệt trước cái cơ thể lạnh ngắt đang ôm chặt lấy cậu. Lee Jihoon cậu thật sự muốn khóc lắm rồi. Bị kẹt trong căn phòng không có một chút ánh dường như không hề có nhiệt độ cùng với một hồn ma vất vưởng- à không, nó là quỷ rồi !! Jihoon tự hỏi, kiếp trước đã làm gì đắc tội với ai đó sao, cái giá phải trả quả thực nặng nề.

Jihoon nhắm tới cánh cửa đang hé mở đôi chút, chỉ cần hắn sơ hở một chút, cậu liền có thể chạy đến đó thoát thân. Kwon Soonyoung dường như đã nhìn thấu ý đồ của Jihoon, chỉ khẽ nhếch miệng cười, cười cho sự ngây thơ của ai kia.

" Nếu cậu nhắm chắc có thể thoát khỏi đây thì cứ việc. Nhưng tôi không nghĩ là em có thể thoát ra ngoài đâu. "

" Kwon Soonyoung cậu, rốt cuộc là gì ? "

Jihoon vừa dứt lời, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Căn phòng phút chốc sáng lên, tiếng công tắc vang lên khá rõ. Còn cả tiếng cười khúc khích trầm đục. Kwon Soonyoung đã ngồi trên chiếc ghế sofa dài từ lúc nào. Xem chừng bộ dạng đó hẳn phải rất khổ sở khi nhịn cười.

" Xin lỗi đã làm cậu sợ, tôi chỉ muốn trêu em một chút thôi. Không ngờ phản ứng lại như vậy. "

Jihoon khóe mắt giật giật, hai tay không ngừng ma sát vào cánh tay đã sớm lạnh cóng đến mức không còn cảm giác. Chẳng phải cậu vừa bị hắn lừa một vố sao ? Thật muốn xông vào mà bóp cổ hắn đến chết. Dù muốn như thế thôi, Jihoon cũng đã yên tâm đi phần nào. Hẳn cậu ta không hề dọa cậu đến chết đi ?

Cảm giác lạnh lẽo vẫn còn vương lại trên cơ thể. Cậu khẽ rùng mình. Hoàn toàn không cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ cơ thể kia, với nhiệt độ cơ thể người, ít ra vẫn có chút gọi là hơi ấm. Nhưng cậu ta lại hoàn toàn không có.

Cứ như ...

Jihoon đưa mắt nhìn về phía người đang ngồi vắt chân trên ghế sofa kia. Cậu ta dường như hiểu ý Jihoon đang muốn nói gì. Phải, về cái ôm ngoài dự kiến ban nãy. Soonyoung chỉ khẽ mỉm cười, bình thả đáp lời Jihoon đang đứng chết trân.

" Cậu muốn hỏi về " chuyện đó " ? Haha, xin lỗi, tôi không phải là có ý đồ xấu hay gì đâu. "

" Cậu, học lớp nào ? "

" Hả ?! " - Kwon Soonyoung trợn mắt trước câu hỏi không mấy liên quan vừa phát ra từ miệng Lee Jihoon. Không phải chứ, Soonyoung không nhịn được liền bật cười khúc khích. - " 12-4 "

Lee Jihoon đứng chết trân tại chỗ, hai chân như muốn nhũn ra hết cả. Đồng tử giãn ra hết cỡ nhìn chằm chằm vào Kwon Soonyoung. Thật sự là quá sức chịu đựng của cậu rồi. Cậu chỉ muốn nhanh chóng chạy ra khỏi đây càng sớm càng tốt, cậu không muốn đứng ở đây thêm một giây phút nào nữa. Nhưng đôi chân lại không thể nhúc nhích, dường như có một thứ gì đó đã giữ chân cậu lại, hoàn toàn không để cậu chạy đi mất.

" Nè, Lee Jihoon, tôi biết cậu đang nghĩ gì trong đầu và dường như, có sự hiểu lầm ở đây rồi. " - Soonyoung ngẩng mặt lên nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn. - " Cậu đang hiểu lầm tôi là người đó rồi. "

" Hiểu lầm ? " - Jihoon khẽ chau mày. Chẳng lẽ người đang ngồi trước mặt cậu đây không phải là hồn ma ?

" Nam sinh ba năm trước bị sát hại - Kwon Soonyoung, lớp 12-4. Trùng hợp làm sao, tên của tôi cũng là Kwon Soonyoung và lớp, cũng là 12-4. Trùng hợp đến rợn người. "

Hóa ra là Lee Jihoon hiểu lầm sao ? Không khí phần nào cũng không còn căng thẳng như ban đầu. Cậu cũng yên tâm được một chút, ít ra, Jihoon có thể chạm vào được cậu ta. Thường thì, ma là vật thể vô hình, không thể chạm tới. Nhưng ban nãy, rõ ràng là cậu ta đã ôm Jihoon, ma thì đâu thể làm như vậy. Đó là toàn bộ kiến thức về tâm linh mà cậu có, tất nhiên, Jihoon đâu có hứng thú với ba cái thể loại này. Duy chỉ có một người, Choi Seungcheol khối trên. Không có lời đồn đại hay hiện tượng kì bí mang tính chất rùng rợn nào trong cái trường này mà Seungcheol hyung lại không biết cả. Lee Jihoon ngay bây giờ có sự ngưỡng mộ về con người này. Jihoon bây giờ có thể chắc chắn là Kwon Soonyoung đó đã đi đầu thai từ đời kiếp nào rồi, không rảnh ở đây mà bày trò hù dọa người như cậu. Jihoon bất chấp tin tưởng Kwon Soonyoung đang ngồi trước mặt cậu, nhưng hình như cậu đã quên mất điều gì đó quan trọng rồi.

" Và ngay tại căn phòng này, Kwon Soonyoung đã bị sát hại. " - Giọng nói trầm đục đó dường như nhỏ dần rồi tắt hẳn.

" Kwon Soonyoung cậu, thật sự không phải hồn ma ? - Jihoon có phần không chắc chắn trong lời nói.

" Cậu nghĩ thế nào ? "

" Vậy tại sao ... lại lạnh như vậy ? "

Jihoon hơi ngập ngừng, ngước mặt lên nhìn Kwon Soonyoung. Hai bàn tay vẫn cứ tiếp tục không ngừng ma sát vào hai cánh tay, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn có. Dường như nhiệt độ vẫn không hề tăng. Vẫn lạnh lẽo, hoàn toàn không thay đổi.

" Cái đó, xin lỗi. Có lẽ đứng dưới tuyết quá lâu, nên nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống. Chịu thôi, tận 4 tiếng mà, tuyết rơi cũng khá nhiều. "

Soonyoung cười cười đáp lời. Tay đưa lên gãi đầu trông cứ như mấy tên dở người mà Jihoon thường hay gặp. Những lời Kwon Soonyoung nói, không hẳn Jihoon không tin tưởng cậu ta, nhưng rõ ràng trong lời nói đó, có gì đó không đúng, nhưng cậu lại không thể biết điểm không đúng đó là gì. Đôi khi có những thứ nằm ngay trước mắt, nhưng căn bản lại không thể nào nhận ra. Tám đến chín phần Jihoon đang gặp phải tình huống đó.

" Vậy, lí do cậu gọi tôi đến đây là gì ? "

" Cũng không có gì. Tôi chỉ đơn giản muốn gặp cậu thôi. "

" Thế thôi ? "

" Có lẽ ... "

" Ờ. Tôi về đây. "

" Này, Jihoonie !! "

Lee Jihoon đóng cửa cái rầm, mặc cho Kwon Soonyoung vẫn đứng đó trơ mắt bất lực nhìn cậu đi không một lần ngoảnh lại. Quá mất thời gian cho cuộc trò chuyện không đâu này rồi. Jihoon cứ nghĩ phải là việc quan trọng gì lắm cơ chứ, nhưng sau buổi nói chuyện này, những khúc mắc trong lòng Jihoon lại càng tăng thêm. Trời đã bắt đầu sẩm tối. Hôm nay không có tuyết, nhưng cái không khí lạnh lẽo ấy vẫn không hề giảm đi một chút nào hết.

Mùa đông ở Seoul thật lạnh.

Lee Jihoon không hi vọng tối nay cậu có thể một giấc ngủ ngon.







" Mẹ ơi, máu chảy ra nhiều quá. "

" Con sợ lắm ... "

" Mẹ nhìn anh ấy kìa, tại sao không ai giúp anh ấy. "

" Anh ấy rõ ràng vẫn còn thở mà. "

( Lại nữa sao. Vẫn là giấc mơ này. )

" Lạnh quá ... "

( Cái xác, đúng rồi, có một cái xác bị vùi trong tuyết. Tại sao lại không ai đào cái xác đó lên ? )

" Lạnh thật đấy ... "

" Mẹ ơi, anh ấy ... không ai giúp anh ấy hết sao ? "

( Họ chỉ đứng nhìn thôi sao ? Tại sao lại có thể vô tâm như vậy, thấy người không cứu ... )

" Cậu nam sinh đó, căn bản đã chết rồi. Cả người lạnh ngắt như một khối băng. "

" Dựa theo tình trạng tử thi vừa phân tích, cậu nam sinh này đã nằm ở đây đã hơn 4 tiếng đồng hồ. "

" Không may hôm nay lại có bão tuyết, nên hầu như không có người nào ra ngoài. "

( Đúng rồi, Seungcheol hyung đã nói, hôm đó tuyết rơi rất nhiều. )

" Nhưng lại có một điểm kì lạ, bị vùi dưới lớp tuyết dày trong khoảng thời gian cũng không phải là ít, mà máu vẫn không hề đông lại, thậm chí không hề chuyển màu. "

( Sắc huyết đỏ thẫm trên nền tuyết trắng. )

" Nó không còn là ma theo một cách thông thường nữa, nó đã thành quỷ rồi. "




°°°

" Lại bị mất ngủ à Jihoon ? Mắt mày thâm quầng còn hơn cả hôm qua nữa. "

Lee Jihoon giật mình, thiếu điều muốn đánh rơi suất cơm cậu vừa lấy được. Jeon Wonwoo này, cứ phải làm cậu giật mình như vậy mới chịu sao ? Con người cậu ta, lúc nào cũng xuất hiện đột ngột, vừa mới nãy Wonwoo còn ngồi cắm đầu vào đồ án mà bây giờ đã xuất hiện như âm hồn bất tán.

" Không hẳn, gặp ác mộng thôi. "

" Có cái loại ác mộng mà khiến bạn Lee mất ngủ luôn sao ? Không thể tin nổi. Hôm nay có thực đơn mới à ? Để xem nào, cơm cá hồi cuộn. Ầy, sao lại là cá hồi ?? "

" Tao đi trước nhé, nhanh lên đó. "

Jihoon nhanh chóng bỏ đi trước khi lỗ tai bị tra tấn thêm nữa. Hôm qua mất ngủ là đủ lắm rồi, cậu không muốn bị tra tấn tinh thần thêm một chút nào hết. Quá đủ lắm rồi.

Jihoon nhìn xung quanh, hình như bàn ăn đều không còn chỗ trống, hôm nay sao lại đông thế không biết. Thấy rồi, Jihoon thấy rồi nhé, Seungcheol hyung và Jeonghan hyung đi ăn mảnh. Bình thường, cậu, Wonwoo, Jisoo hyung và hai người đó thường ăn chung vào giờ nghỉ trưa. Nhưng hai kẻ lớn xác đó lại đi ăn mảnh một mình. Coi kìa, coi kìa, hạnh phúc ghê chưa kìa. Ối, Jisoo hyung đến rồi, đúng rồi hyung ơi, ngăn cản hai con người đó tình tứ đi. Triệt sản đi hiong !!!!

Nói gì thì nói, cậu vẫn không tìm được chỗ ngồi. Jihoon đành phải lếch xác đến chỗ bồn cây để ngồi tạm, dù sao cũng khá sạch sẽ, có vẫn còn hơn không.

Jihoon bất giác khẽ run người. Cái luồng không khí lạnh người này từ đâu xuất hiện vậy. Cái không khí lạnh buốt như cắt vào da thịt, khiến giác quan như tê liệt.

" Jihoon, lại gặp nhau rồi. "

Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ. Kwon Soonyoung không ngần ngại ngồi xuống ngay cạnh cậu, tay cầm hộp sushi cuộn trứng.

Cảm giác lạnh buốt càng rõ ràng hơn khi cậu ta ngồi gần Jihoon. Dù không muốn nói, nhưng thân nhiệt lúc nào cũng lạnh lẽo như thế này sao ? Cậu khẽ rùng mình.

" Xin lỗi, lạnh lắm phải không ? " - Cậu ta cười như một tên ngốc. " Thân nhiệt tôi luôn luôn là vậy, không hiểu vì sao. Có lẽ do ở dưới tuyết quá lâu chăng ? "

" Cậu đứng dưới tuyết không sợ cảm lạnh sao ? "

" Còn có thể cảm được nữa chăng ? " - Soonyoung cười buồn. Ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về nơi xa xăm nào đó, dường như không thuộc về thế giới này.

Lời nói vô tình phát ra từ miệng Kwon Soonyoung khiến Jihoon phải cau mày. Lời nói đó, rõ ràng là có ẩn ý.


" Lee Jihoon, mày đây rồi. Tao tìm mày từ nãy đến giờ, hóa ra là chui vào đây. "

" Wonwoo ? "

Jeon Wonwoo tiến tới gần chỗ Jihoon, trong lời nói có chút khó chịu. Wonwoo khẽ nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn bạn mình.


" Mày đang nói chuyện với ai vậy ? "



-

Continue Reading

You'll Also Like

244K 19K 77
Tác giả:Kháp Đáo Hảo Xử Thể loại:Đam Mỹ Editor: Lầu trên có XBBeta: Cá --------------- Thể loại: Học đường, Đam mỹ, ABO, đáng yêu, ngốc bạch ngọt, 1...
350K 24.1K 140
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, 1×1 Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Một Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì...
19.3K 2.6K 88
Linh dị, Vampire,
1.7M 236K 200
ĐANG BETA LẠI TỪ ĐẦU Tác giả: Hồ Ngư Lạt Tiêu Tên cũ: Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị Tên fandom hay gọi: Kinh Phong Biên tập: Nhà số 611 Thể...