[Nalu/Ver] Bắt Được Rồi, Vợ N...

Door _lebngc0107

67K 3.4K 426

Author : Pum Edit + chuyển : Hwa Yii Thể loại : HE , teen , cưới trước yêu sau ... Meer

Chương 1 : Em sẽ là vợ tôi
Chương 2 : New home
Chương 3 : Come to school
Chương 4 : Don't touch her
Chương 5: My home
Chương 6 : Don't touch him
Chương 7 : Far away
Chương 8 : Anh phải phạt em!
Chương 9 : Ra mắt
Chương 10 : Rắc rối
Chương 11 : Go away
Chương 12 : Devil & Angel
Chương 13 : Chạm vào quá khứ
Chương 14 : Ngày anh tìm thấy em
Chương 15 : On rainny day
Chương 16 : Chạm mặt
Chương 17 : Tôi là chồng cô ấy
Chương 18 : Con rối tình yêu
Chương 19 : Như cách anh tìm thấy em
Chương 20 : War
Chap 21 : The Death
Chương 23 : Sự tàn nhẫn của ác quỷ
Chương 24 : Hurt
Chương 25 : Anh sẽ bảo vệ em
Chương 26 : Too late
Chương 27 : The Hourglass
Chương 28 : Devil
Chương 29 : The Truth
Chương 30 : Kẻ thứ ba
Chương 31 : Một phần nỗi đau
Chương 32 : Ring and Hourglass...
Chương 33 : Hạnh phúc thứ nhất
Chương 34 : Khởi đầu của nỗi đau...
Chương 35 : Em sẽ phạt anh!
Chương 36 : Xung đột......
Chương 37 : Sự lựa chọn thứ ba...
Chương 38 : Để anh gần bên em...
Chương 39 : Chạm vào quá khứ
Chương 40 : Tears.....
Chương 41 : Bước đi cùng tử thần
Chương 42: Mang anh rời xa em
Chương 43 : Cho em một lối thoát
Chương 44 : Người em yêu là anh?
Chương 45 : Disappeared from me
Chương 46: Vai diễn hoàn hảo

Chương 22 : Wake up

1.3K 77 3
Door _lebngc0107

Từng ngày dài lặng lẽ trôi qua, nối tiếp những chuỗi ngày mệt mỏi.

Bên ngoài phòng bệnh mang số 302, tên cận vệ mặc vest đen đang đứng chặn trước cửa phòng, dáng vẻ nghiêm túc đến đáng sợ ấy khiến bầu không khí trong bệnh viện thêm phần căng thẳng.

Natsu ngồi yên trước chiếc giường bệnh, đôi mắt vô cảm chiếu thẳng vào người con gái đang yên giấc trên chiếc giường ấy.

Ba ngày rồi... cô vợ bướng bỉnh này vẫn chưa chịu tỉnh giấc, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.

Khẽ thở dài, ánh mắt Natsu dừng lại ở gương mặt Lucy , trong ánh nhìn của đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó xen lẫn chút ngạc nhiên và đau xót.

Đưa tay nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt tái nhợt của Lucy, Natsu cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. thật khó thở.

Bàn tay Natsu khẽ run lên, sau đó anh đứng dậy, rời khỏi phòng.

Bước chân Natsu khựng lại ở trước cửa, giọng nói lạnh lùng mang tính chất ra lệnh vang lên, đôi mắt lướt sơ qua tên cận vệ đang đứng trước cửa.

- "Không để bất cứ ai vào phòng."

Buông câu nói mệnh lệnh ấy, Natsu bước nhanh ra khỏi phòng. Thật sự anh vẫn chưa thể quen được cái cảm giác đau lòng vì một ai đó rất quan trọng, ngay cả Juvia vẫn chưa từng mang đến cho anh cảm giác này.

...

Vẫn không thể yên tâm về vết thương mình gây ra cho Lucy , Ruei đã bao lần đến bệnh viện thăm cô, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa.

Gương mặt đáng yêu ấy vẫn không hề thay đổi chút nào, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống, khác hẳn dáng vẻ nghịch ngợm hằng ngày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đưa Lucy chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.

Ruei lấy hết can đảm bước đến trước phòng bệnh của Lucy.

Không phải do sợ hãi Natsu, mà do không thể nào có đủ dũng khí đối diện với Lucy sau khi đã gây ra vết thương trên bờ vai nhỏ nhắn đó.

Đưa tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa gỗ, Ruei từ từ xoay nhẹ tay cầm, cánh cửa đang dần được mở ra.

Một bàn tay khác chặn ngang trước mặt Ruei, tên cận vệ đang nhìn sang hướng khác, nhưng theo phản xạ vẫn cản cậu lại, không để cậu tiếp tục hành động đó.

- "Không được phép tự ý vào phòng." – Giọng nói đúng chất mafia vang lên, thực hiện đúng mệnh lệnh của cậu chủ là trách nhiệm của những tên như hắn.

Gương mặt của Ruei từ từ lọt vào tầm mắt của tên cận vệ đó, gương mặt mà tên cận vệ này đã vô cùng kính nể sau sự kiện đình đám mấy ngày trước.

- "Tôi chỉ muốn vào xem cô ấy thế nào." – Ruei cúi gầm mặt đáp, giọng nói pha chút thất vọng.

Lại một lần nữa vô thức, tên cận vệ ấy lập tức thu tay về, hất mặt vào phòng bệnh ra hiệu cho Ruei. Đây là lần đầu hắn dám làm trái ý cậu chủ, nhưng chàng trai trước mặt lại mang đến cho hắn cảm giác tin tưởng và toàn tâm toàn ý làm theo lời cậu.

...

Cánh cửa phòng mở ra, sau đó lại từ từ khép lại...

Ruei chậm rãi bước đến phía giường bệnh của Lucy, mỗi lúc một gần do khoảng cách đang được câuh từ từ rút ngắn.

Từng đường nét trên gương mặt Lucy dần trở nên rõ rệt hơn, sắc nét hơn mỗi khi Ruei bước thêm một bước chân.

Khuôn mặt xinh xắn luôn toả sáng trước ánh nắng buổi sớm, nhưng tại sao hôm nay lại trông thiếu sức sống đến thế? Ngay cả ánh sáng ban mai cũng không thể đem về vẻ đẹp đáng yêu mọi ngày, thay vào đó gương mặt Lucy lại càng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt hơn.

Chiếc cổ nhỏ nhắn của Lucy hiện đang được băng bó bởi một lớp băng trắng, nhưng đây không phải là thứ khiến Ruei ân hận... những mặc cảm tội lỗi đều do vết thương ẩn sau lớp áo bệnh nhân kia... một phát súng ghim thẳng vào bờ vai nhỏ nhắn.

Ruei đưa mắt nhìn Lucy, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy.

Khi bàn tay vừa chạm nhẹ vào khuôn mặt của Lucy, Ruei chợt cảm thấy khó thở, trái tim một lần nữa đập loạn cả lên.

Mặc dù Ruei đã bao lần tự nhủ với bản thân phải cố gắng quên Lucy , xem cô như một người bạn hay một cô em gái nhỏ nhưng lần này thứ tình cảm không đáng có lại một lần nữa lấn áp lí trí khiến Ruei càng chạm vào Lucy thì lại càng muốn tiến xa hơn so với việc thoả mãn khi ngắm nhìn cô từ xa.

Ruei nhìn Lucy vẫn không hề có bất kì dấu hiệu tỉnh lại trên giường, sau đó từ từ gập người xuống.

- "Làm gì vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi hành động hay bất kì cử chỉ nào khác trong phòng chợt dừng lại.

Dĩ nhiên Ruei cũng giật mình sau khi nghe thấy giọng nói đầy sát khí đó, từ từ quay mặt lại.

Natsu đứng sau lưng Ruei, khẽ nhíu mày tỏ thái độ không mấy hài lòng về hành động đang dang dở của cậu, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối sầm lại.

- "Đừng dùng bàn tay đó chạm vào cô ấy." – Natsu giữ nguyên nét mặt, nhưng trong chất giọng xen lẫn chút khinh thường.

Một khoảng yên lặng...

Ruei đứng dậy, đối diện với Natsu, đôi mắt khiêu khích chiếu thẳng vào kẻ trước mặt, cố ý gằn giọng.

- "Nên nhớ, tôi vẫn chưa từ bỏ Lucy." – Theo sau lời tuyên bố ấy, Ruei vỗ nhẹ vai của Natsu tiến thêm một bước chân. – "Chăm sóc cô ấy cho tốt vào."

Bước chân của Ruei lại bắt đầu di chuyển, bóng người từ từ khuất sau cánh cửa phòng bệnh.

...

Lại thêm hai ngày trôi qua...

Trên chiếc giường bệnh, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn khẽ lay động, sau đó từ từ mở mắt.

Một căn phòng chỉ toàn một màu trắng hiện ra trước mắt Lucy, lại thêm mùi thuốc y tế nồng nặc khiến cô cảm thấy khó chịu.

Lucy cố gắng ngồi dậy, một gương mặt quen thuộc lại lọt vào tầm mắt cô.

Natsu đang gục đầu xuống cạnh giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, dáng vẻ lúc này của ác quỷ khiến Lucy cảm thấy ấm áp kỳ lạ, cảm giác mệt mỏi ban đầu dần biến mất.

Cứ thế, Lucy chỉ ngồi yên trên giường nhìn Natsu, sắc mặt hôm nay đã khá hơn trước rất nhiều.

Trước ánh nắng buổi sớm, khuôn mặt ác quỷ càng trở nên sắc nét hơn, những đường nét hoàn mỹ dần được lộ ra trước ánh sáng.

Natsu nhíu mày, sau đó từ từ ngẩng mặt lên thì lại bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình.

- "Tỉnh rồi à?" – Giọng nói Natsu vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì lại hoàn toàn ngược lại, cảm giác vui mừng khi lại được nhìn thấy đôi mắt từ người đối diện từ từ biến mất.

Đôi mắt tinh nghịch ngày trước giờ đây lại khiến Natsu có cảm giác nhìn vào chiếc gương phản chiếu của chính mình.

Một đôi mắt vô cảm.

Lucy vẫn nhìn Natsu , sau đó gật nhẹ đầu.

- "Nằm xuống." – Lại chất giọng ra lệnh, nhưng lại nhẹ nhàng hơn so với mọi lần.

Natsu cảm thấy hơi ngạc nhiên khi Lucy tỉnh giấc, thậm chí còn tự mình ngồi dậy.

Tuy biết rằng Lucy sẽ không cảm thấy đau đớn khi được dùng thuốc giảm đau, nhưng Natsu vẫn không muốn có thêm bất kì thương tổn nào dành cho cô cả.

Lucy không đáp, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang vai, quay mặt vào tường.

Lần thứ hai trong ngày Natsu cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cũng có ngày cô vợ bướng bỉnh ngoan ngoãn như một chú mèo con. Ban nãy anh còn đang định áp dụng biện pháp "bạo lực" để ép Lucy nằm xuống, nhưng không thể tin được rằng mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng như thế.

Nét mặt Natsu dần đanh lại, vẻ không hài lòng trên gương mặt anh lúc nãy càng trở nên rõ rệt hơn.

Natsu quay người bước ra khỏi phòng, không quên quay lại nhìn tên cận vệ đầy uy hiếp.

- "Nếu cho bất cứ ai vào phòng thì đừng trách tôi."

...

- "Tình trạng đã có phần tiến triển, nhưng cô Heartfilia vẫn còn phải điều trị vết thương ở vai trong một thời gian khá dài." – Vị bác sĩ trung niên chậm rãi tuyên bố với Natsu, sau đó quay sang nhìn Lucy đang ngồi trước mặt, nở một nụ cười trấn an. – "Đến giờ tiêm thuốc giảm đau rồi."

Một cô y tá cầm trên tay một hộp dụng cụ y tế tiến đến gần Lucy, đôi mắt lại nhìn Natsu không rời.

Natsu khẽ thở dài.

Chợt một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo của Natsu lay lay.

Theo phản xạ, Natsu quay sang nhìn Lucy nghi hoặc.

Nhưng Lucy chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt thất thần nhìn về phía cô y tá, rồi lại nhìn Natsu.

- "Đừng mà."

Giọng nói van xin ấy khiến trái tim Natsu đập mạnh hơn, nhưng anh chỉ dùng tay còn lại hất tay Lucy ra, gằn giọng.

- "Em phải làm theo lời bác sĩ." – Natsu quay mặt sang hướng khác, không thể đối diện với Lucy.

Chỉ cần liếc sơ hành động ban nãy của Lucy, con nít ba tuổi cũng biết cô sợ tiêm.

Những ngày khi Lucy hôn mê, ngày nào cũng được tiêm thuốc giảm đau, nhưng cô vốn không hề có bất cứ phản kháng gì khi chìm vào giấc ngủ dài.

Nhưng nếu vì đau lòng mà bắt buộc bác sĩ ngưng không tiêm nữa, thì Lucy sẽ không thể nào chịu đựng nổi đau đớn của vết thương bên vai trái.

Bất lực nhìn Natsu, cứu tinh của Lucy hoàn toàn không đứng về phía mình.

Cô y tá kia ngồi lên cạnh giường, giọng nói ngọt ngào vang lên cố gắng trấn an Lucy.

- "Sẽ không đau đâu."

Tiếp theo cô ta lấy một ống tiêm có sẵn trong hộp dụng cụ ra.

Hình ảnh cái ống tiêm đáng sợ ấy càng khiến Lucy trở nên hoảng loạn.

... một lần nữa Lucy lại đưa nay giật giật tay áo của Natsu.

Cả người Natsu run nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lucy lại tiếp tục giật giật tay áo, đôi mắt cầu cứu chiếu thẳng vào Natsu.

Natsu quay người lại, ôm Lucy vào lòng, sau đó lại một lần nữa gằn giọng ra lệnh.

- "Nhắm mắt lại."

Cũng không còn cách nào khác, Lucy đành ngoan ngoãn nghe theo, cả người run lên đầy sợ hãi.

- "Xong rồi." – Cô y tá mỉm cười thân thiện, sau đó dán một miếng băng cá nhân vào Lucy.

Nhìn chiếc băng cá nhân trên tay, Lucy vẫn cảm thấy sự đau đớn ban nãy, nhưng lần này ít ra cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc còn bé.

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

467K 39.2K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
152K 9.1K 147
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...
127K 11.1K 35
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Chỉ có Faker thôi!
56.6K 5.1K 37
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu