[Hoàn] SỦNG ÁI [Kim Tại Hưởn...

By _ParkJimin_1995_

114K 7.9K 343

Văn án Nàng và hắn là thanh mai trúc mã.... Năm nàng 8 tuổi...Hắn 16 tuổi... hắn nói sau này lớn lên hắn sẽ t... More

#1.
#2.
#3.
#4.
#5.
#6.
#7.
#8.
#9.
#10.
#11.
#12.
#13.
#14.
#15.
#17.
⚠⚠Thông báo ⚠⚠
#18.
#19
#20 (HE)
#21 (SE) /1/
#21. (SE) /2/
JEON ĐIỆN HẠ 👑
CHIẾU CHỈ
#22
#23
Happy New Year

#16.

2.3K 220 5
By _ParkJimin_1995_

- Ngươi nói xem, hà cớ gì hôm nay, Nguyệt Tưởng Điện lại yên ắng lạ thường?

Dạo bước quanh điện, ánh mắt Huyền Trân quận chúa như đang cố tìm một ai đó. Dòng suy nghĩ chợt cắt đứt khi tiếng tùy tùng hét lên

- AAAAAAaaa....

- Có chuyện gì?

Nghe thấy tiếng la thất thanh của tùy tùng, Huyền Trân bước vào phòng nhìn vệt máu dài nhỏ đầy máu tươi. Nhanh chóng ôm lấy đôi môi hốt hoảng kia. Huyền Trân thở dốc,...

- Sao... sao, lại thế này? Tiêu... Giao... ngươi ở đâu? Đừng dọa bổn quận chúa, ta với ngươi không thù không oán. Bổn quận chúa chỉ muốn tìm chút gì đó về manh mối của mẫu hậu...

- Ha... ha... ha... xem kìa, Huyền Trân quận chúa nay lại có nhã hứng đến tìm Tiêu Giao. E là, quận chúa đến muộn mất rồi.

Ái Mỹ nàng bước vào. Nắm lấy miếng ngọc bội của Tiêu Giao, ném về phía vũng máu tươi. Một lực mạnh giáng xuống làm máu văng tung tóe. Vương lên y phục của Huyền Trân.

- Tỷ...

- Quận chúa, bổn cung khuyên người từ bỏ việc truy tìm manh mối đi. Đừng vướng bận vào chuyện của bổn cung, nếu như người muốn sống... thêm vài năm nữa.

Mỗi bước nàng tiến, làm quận chúa phải lùi. Vòng eo va vào cạnh bàn, làm Huyền Trân giật thảy, né tránh lại va phải nôi tre của Tại Tịch. Đứa bé nhỏ trắng trẻo, đôi mắt nhắm nghiền để thấy hàng mi cong. Không rõ vì điều gì, Huyền Trân liền mừng rỡ ôm lấy đứa nhỏ. Tấm thân nhỏ bé của nàng chợt run lên khi chạm vào cơ thể lạng ngắt của Tại Tịch...

- Nnn...ó... nó chết rồi. Tỷ... tỷ...

- Phải, nó chết rồi. Cùng mẫu thân của nó. Lấy mạng đền mạng...

Quá sợ hãi, hai chân Huyền Trân như rụng rời, ngã khụy xuống nắm lấy tay Ái Mỹ rằng:

- Tỷ tỷ, muội hiểu rõ, tỷ hận mẫu hậu, hận Tiêu Giao vì họ gây cho tỷ nhiều trắc trở. Nhưng... Tiêu Giao mới là người giết hại Tịnh Thế. Mẫu hậu cũng bị giam vào lãnh cung đến mức ca ca chẳng màng quan tâm. Không phải đã là trừng phạt họ sao?

Nàng đau đớn, nuốt trọn đi nước mắt đau thương, căm hận nhìn về nơi xa xăm...

- Người nói đúng, bổn cung hận cả hai người bọn họ, giết chết Tịnh Thế. Nếu như Hoàng Thái Hậu ngày đó đừng cấu kết với ả ta. Đẩy bổn cung vào nước đường cùng thì mọi chuyện không đến mức này... Ha... Ha... Phạt sao? Bọn họ hại chết Tịnh Thế, chỉ giam lỏng là được sao? Ta thậm chí còn hận cả bệ hạ, bất tài không trừng phạt họ, giết họ rồi ta có xuống cửu tuyền cũng hả lòng hả dạ.

- Tỷ, hận ca ca? Huynh ấy yêu tỷ, luôn muốn bảo vệ tỷ sao tỷ lại nói hận là hận? Ngần ấy năm sống cùng nhau, không lẽ ân tình chỉ nói một là bỏ? Cho dù có hận Tiêu Giao, nhưng đứa bé sao tỷ cũng giết hại? Không chừa đường sống cho một ai?

Thu lại ánh mặt, nàng nhìn Huyền Trân bằng ánh mắt vô hồn. Nở nụ cười khinh rẻ. Tà độc...

- Đứa bé? Tại Tịch? Ha... ha... ha ta là vì nghĩ cho nó. Mẫu thân nó mất rồi, ai chăm sóc cho nó đây? Ngày đó, ả hại ta mãi mãi không có thai. Có nghĩ cho ta không? Quận chúa, người nổi danh là thông minh, khí chất ngời ngợi. Lẽ ra phải hiểu được đạo lý, "Nợ mạng trả mạng" chứ.

Không nghe thấy lời đáp, Ái Mỹ nàng chỉ cười nhạt rời đi. Mặc cho Uyển Khanh hỏi vì sao lại tha cho Quận Chúa đường sống. Nàng chỉ thản nhiên đáp trả.

- Vì còn chút tình tỷ muội.

Liệu có phải tình tỷ muội còn. Hay nàng cần một ai đó, cứu nàng khỏi cơn ác mộng này? Giải thoát cho nàng... Ái Mỹ nàng tinh thông hơn người, không ngờ lại có một ngày cầu mong người khác cứu giúp.

- Mau tránh ra. Bổn quận chúa muốn gặp bệ hạ. Các ngươi dám cản đường?

Huyền Trân nước mắt trực trào, khăn khăn một mực gặp hắn. Tiếng ho khan từ phía sau khiến nàng giật bắn. Tại Hưởng với đôi mắt buồn sầu, trầm giọng hỏi:

- Huyền Trân, muội sao lại làm loạn ở đây? Có chuyện gì cần nói với trẫm?

- Huyền Trân muốn gặp ca ca...

Nơi Nguyệt Long Điện gần như tĩnh lặng. Huyền Trân nhìn hắn một hồi lâu. Khụy gối, gối đập mạnh xuống sàn nghe đau thương, nươc mắt nàng giàn giụa. Hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, hít sâu:

- Ca ca, mẫu hậu mất rồi, Tiêu Giao cũng mất rồi, chẳng nhẽ, hyunh lại trơ mắt đứng nhìn?

- Trẫm biết. - đôi mắt u sầu của hắn ngày càng hiện rõ. Hắn cầm bút phê chuẩn tấu chương.

- Vậy sao huynh còn để kẻ phạm tội nhởn nhơ giữa lưới trời? Huynh có thật sự muốn giành lại công bằng cho mẫu thân? Cho hoàng nhi của hyunh? Hay cho Tiêu Giao?

- Tại Tịch không phải hoàng nhi của trẫm. Tiêu Giao không còn là thê tử của trẫm. - Tại Hưởng miệt mài đọc tấu. Một cái nhìn cũng không dán vào người Huyền Trân.

- Nếu vậy họ vẫn còn là thường dân của huynh, huynh nhất định phải bảo vệ họ? Sao đằng này, hyunh... Hức... phải rồi, vì hyunh không biết chủ mưu là ai mà. Người đó là...

- Ái Mỹ. Có phải muội định nói thế không? Trẫm nghe đủ rồi. Muội ra ngoài đi. Trẫm thấy mệt. Muốn nghỉ ngơi.

Buông bút, Tại Hưởng hít sâu. Hắn khoác khoác tay, ôm đầu, gục hẳn mặt xuống, sau đấy lại ngửa lên cao thở phào nặng nhọc.

- Huynh...

Đành lòng, Huyền Trân dứt áo, bỏ đi. Mặc cho hắn không quan tâm. Không phải hắn không biết. Ái Mỹ nàng vốn là nữ nhân tài trí hơn người, hàng tung của Huyền Trân nàng nắm rất rõ. Vốn biết quận chúa tìm đến Nguyệt Tưởng Điện. Nàng đã bày mưu, gọi hắn đến. Chỉ khi nàng gây gỗ với quận chúa và nói hết tất thảy. Từng câu từ đầu đến cuối đều lọt vào tai hắn. Không thừa không thiếu.

Và cũng khi nàng bỏ đi. Hắn thấy Ái Mỹ đau đớn, giằng xé bản thân. Cũng vào mỗi đêm, nàng lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc, đôi lúc còn gặp phải ác mộng, luôn miệng gọi " Tịnh Thế", " Tiêu Giao", " Hoàng Thái Hậu". Nhìn thấy nàng thế, lòng hắn lại ray rức không biết xử sự ra sao. Đành buồn rầu, thất vọng trở về. Gặp phải Huyền Trân. Hắn lại đau đầu vì không muốn nhắc đến người hắn yêu thương tin tưởng lại giết hại bao mạng người. Nam nhân tài cao đức trọng như hắn lại bị một nữ nhân qua mặt. Lại bị xem như một kẻ ngốc, và hắn cũng nào biết, nàng là muốn cứu rỗi cho bản thân...

.

.

.

.

.

.

.

.

Mr. Tui

Đã edit

Continue Reading

You'll Also Like

249K 20.5K 70
Truyện ngôn tình_ Cậu là nam hay nữ ?. Tác giả : Trịnh Thuỳ Anh(AnhKookie). .....nội dung :...... Cô là con gái của 1 gia đình giàu có, giàu nhưng cu...
67.9K 4K 15
- Em nói được tiếng Hàn sao? - Tất nhiên rồi! Ngôn ngữ của chồng em mà. - Chồng em? Chồng em là ai? - Thật ra nói là chồng em, chứ chồng em cũng khôn...
163K 17.5K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...
91.9K 7K 31
author: filmstk " sao anh cứ dần bị trói buộc vào em thế này? " - JEON JUNGKOOK FANFICTION © FILMSTK / 2017 with permission done.