#14.

2.4K 231 6
                                    

-Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?

Tiêu Thục Phi khuôn mặt thất thần, tò mò bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Tiếng trống kèn náo loạn, hình ảnh mờ ảo bên khung cửa làm ả chỉ thấy được đoàn người bước đi. Tên thái giám đặt thức ăn lên bàn, đưa mắt khinh thường nhìn ả.

- Ngươi không biết sao? Hôm nay là ngày an táng Hoàng Thái Hậu.

Tiêu Giao hít sâu, mở to miệng, hoảng hốt. Dứt câu, tên thái giám kia cầm hộp gỗ rời đi. Để lại Tiêu Giao cau mày tức giận, tay nắm thành đấm. Đập thẳng xuống bàn gỗ.

- Hoàng hậu. HOÀNG HẬU, NGƯƠI LÀ YÊU NGHIỆT.

- Bổn cung là như vậy sao?

Ái Mỹ nàng nhàn hạ bước vào, uy quyền nhìn Tiêu Giao cười nhẹ. Vận trên người y phục trắng an táng hoàng thái hậu.

- Ngươi... ngươi đã làm gì hoàng thái hậu?

Tiêu Giao chỉ khi nhìn thấy nàng lập tức bật dậy. Kiềm nén lại cơn tức giận, ả chỉ vào mặt nàng. Nếu cho rằng hoàng thái hậu bị giết thì không ai khác chính là Ái Mỹ nàng. Ả biết chắc, không sớm cũng muộn, ai cũng phải chết dưới tay Ái Mỹ. Chỉ không nhờ rằng nay lại nhanh như vậy.

- Bổn cung chỉ giúp bà ta thanh thản ra đi...

- Láo, là ngươi giết hoàng thái hậu. Ngươi còn ác gấp vạn lần dã thú. Ngươi không sợ bệ hạ sẽ biết sao? Hoàng hậu... hahaha... súc sanh... nghiệt chủng... đại họa rồi...

Bật cười trong điên loạn, Tiêu Giao dạo bước quanh cung, chập chừng đôi ba bước ả lại dừng, nhìn vào nơi nào đó, cười điên dại, buông lời chửi rủa. Ái Mỹ ngồi tại chánh cung đưa mắt nhìn trọn những bước đi của ả. Chờ đợi, câu nói nào đấy...

- Sao ngươi lại không giết ta? Không phải ngươi ngày đêm luôn muốn trừ khử ta sao?

- Bổn cung lúc nào cũng chờ ngày đó. Nhưng với ngươi, haha, chết thì quá dễ dàng...

Đôi mắt sắc lạnh của nàng dường như mở to hết bằng mọi cách, nhìn Tiêu Giao như ăn tươi nuốt sống. Trái lại, khuôn miệng lại mỉm cười khoan dung. Nghe từng lời nói thâm độc của nàng Tiêu Giao quay ngoắc người, nhìn nàng tức giận trăm phần.

- Giết hoàng thái hậu ngươi còn làm được vậy với ta có gì là khó đối với tiện nhân nhà ngươi?

- Ngươi... với bổn cung chỉ là một tiện tì nhỏ bé, giết được ngươi dễ mấy hồi? Chỉ là bổn cung muốn ngươi sống không bằng chết. Bổn cung biết nhà ngươi rất muốn chết. Nhưng không thể thuận ý ngươi một cách dễ dàng như vậy, ngồi đây, chỉ cần ngươi uống trọn bát canh này. Không đau đớn, ngươi sẽ đón nhận chết là ra sao.

Chỉ cần biết mình sẽ được chết sau bát canh kia, Tiêu Giao lập tức giật lấy bát canh đầy uống trọn, chẳng màng quan tâm ả đang mang thai.

- A... ngươi cho ta uống thứ gì? Aaaaaaaa!

Tiếng hét trong đau đớn của Tiêu Giao. Hòa vào tiếng trống kèn cùng đoàn người kia.

[Hoàn] SỦNG ÁI [Kim Tại Hưởng] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ