[BHTT][EDIT] Đại Khanh Vu Mă...

By MeuB98

317K 11.3K 410

Tên truyện: Đại Khanh Vu Mặc Tác giả: Quang Tự Thể loại: cổ đại, cung đình, nữ phẫn nam trang, tình hữu độc c... More

Văn Án
Đôi dòng lảm nhảm của tôi
Mở Đầu
Chương 2 : Yến Tiệc
Chương 3 : Vào Triều
Chương 4 : Ra Cung
Chương 5 : Trà lâu gặp lại
Chương 6: Ngày đầu huấn luyện
Chương 7
Chương 8
Chương 9: Trở về cung
Chương 10: Trừ Tịch
Chương 11: Ngày hội
Chương 12: Về quân doanh
Chương 13: Thi đấu
Chương 14: Thổ lộ
Chương 15: Chiến trường
Chương 16: Trở về gặp lại
Chương 17: Đăng cơ
Chương 18: Đi dạo
Chương 19: Hậu vị
Chương 20: Đại hôn
Chương 21: Nói ra thân phận
Chương 22: Dùng cơm
Chương 23: Quan tâm
Chương 24: Ra cung đi dạo
Chương 25: Cùng giường
Chương 27:
Chương 28: Giận dỗi
Chương 29: Hôn
Chương 30: Tâm ý
Chương 31: Chiến sự
Chương 32: H
Chương 33: Nguy hiểm
Chương 34: Thân phận bại lộ
Chương 35: Hoàng Hậu (1)
Chương 36: Hoàng Hậu (2)
Chương 37: Con nối dõi (H nhẹ)
Chương 38: Điều tra
Chương 39: Tạo phản
Chương 40: Tuyệt tình
Chương 41: Bỏ đi
Chương 42: Thả người
Chương 43: Tìm được người
Chương 44: Trở về
Chương 45: Kết thúc
Phiên ngoại.

Chương 26: Lập phi

5.5K 198 4
By MeuB98


Tiêu Tử Mặc mang một tâm tình vui sướng vào triều sớm. Nghĩ đến tối hôm qua cả hai cùng giường mà ngủ, Tiêu Tử Mặc khóe miệng còn nhợt nhạt ý cười tràn ngập.

"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã lâu mà vẫn không có tin vui, có phải hay không cần tuyển tú nữ vào cung." Một lão già râu trắng từ trong đám người đang đứng đi ra, đúng là Chung lão thần, bởi vì già, nên có một số việc cũng ngoan cố không thay đổi.

"Chung ái khanh, trẫm tạm thời không có lo lắng đến việc đó." Tiêu Tử Mặc nhíu chân mày, Tiêu Minh Hi mới ở trong cung không đến ba tháng. Muốn nói tin vui tự nhiên quá sớm, huống hồ nàng cùng Tiêu Minh Hi cũng sẽ không có cái gì tin vui. Tiêu Tử Mặc bài xích nhìn Chung Chính liếc mắt một cái.

"Hoàng Thượng, việc này liên quan đến đến đời sau của Đại Tiêu ta, nhất định phải có con nối dòng kế thừa, thỉnh Hoàng Thượng phải coi trọng a." Chung Chính ngoan cố không thay đổi suy nghĩ, lộ ra bộ dáng trung thành nhưng nhìn có chút đáng ghét.

Tiêu Tử Mặc không nghĩ tới Chung Chính cứ cắn lấy đề tài này không buông.

"Chung ái khanh, trẫm hiện tại lấy quốc gia đại sự làm trọng, còn những chuyện này trước hết cứ thong thả đi." Bởi vì là lão thần, Tiêu Tử Mặc cho dù có chút bất mãn, cũng đối với hắn cung kính.

"Hoàng Thượng vì nước vì dân là chuyện tốt, nhưng là hai chuyện cũng không hề liên quan với nhau, có thể cùng coi trọng." Chung Chính giống như không có nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiêu Tử Mặc.

"Chung đại nhân, trẫm nói rồi việc này không cần đề cập tới, liền không đề cập tới có nghe không?" Tiêu Tử Mặc trong giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn.

"Lão thần vẫn là hy vọng Hoàng Thượng cân nhắc lại." Chung Chính nghe thế cũng nhíu mày, nhưng không để ý đến lời nàng tiếp tục nói.

"Chung đại nhân, chẳng lẽ chỉ quan tâm việc này thôi sao, đối với việc an nguy xả tắc của quốc gia cũng không thể coi là trọng yếu sao?" Tiêu Tử Mặc có chút kìm nén, tay nắm chặt.

"Hoàng Thượng, lời thật thì khó nghe, vi thần nói, sợ rằng Hoàng Thượng khả năng không thích nghe, nhưng Hoàng Thượng nếu không có con nối dỗi truyền xuống, lúc đó Đại Tiêu tội nhân thiên cổ, như thế nào không làm thất vọng tiên hoàng..." Chung Chính lải nhải lời nói truyền vào tai Tiêu Tử Mặc, làm cho người ta giận không thể kiềm nén nổi.

"Chung Chính, ngươi câm miệng cho trẫm. Đây là chuyện riêng của trẫm, không cần đến một ngoại nhân như ngươi đến nhúng tay vào. Đừng tưởng rằng ngươi là đại thần rồi muốn xen vào, mọi chuyện của trẫm không tới phiên ngươi quết định, nếu ngươi khiến trẫm cảm thấy phiền, thì tùy thời có thể giết ngươi." Tiêu Tử Mặc nhất thời tức giận, vỗ bàn quát. Trong triều, các đại thần nhất thời cả kinh, hai mặt nhìn nhau. Chỉ có Chung Chính không chút sứt mẻ đứng lặng tại chỗ, nhấp nháy hé miệng.

"Bãi triều." Tiêu Tử Mặc vung tay áo lên, không để ý đến đám đại thần phía dưới ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau.

"Chung đại nhân, Hoàng Thượng thật sự tức giận, nếu Hoàng Thượng không thích nghe, ngươi ít nói chút." Có mấy đại thần đi ngang qua Chung Chính nói.

"Ta cũng vì trách nhiệm, Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, ngày sau sẽ biết được dụng tâm của ta dành cho người." Chung Chính vẫn như cũ bộ dáng không đạt mục đích thề không bỏ qua.

"Ai." Nghe được hắn nói như vậy, cũng không khỏi thở dài, bốn phía rời đi.

Tiêu Tử Mặc "Phụt" tiếng ngồi xuống ghế ở thư phòng, cầm chén trà Vân Đồng đưa qua, một ngụm uống cạn.

"Mặc nhi, chuyện gì khiến người tức giận như thế?" Vân phi mới vừa tiến vào, liền bắt gặp Tiêu Tử Mặc nhíu mày, nhếch trước miệng, trên mặt lộ ra vẻ hờn giận. Tiêu Tử Mặc thấy Vân phi tiến vào, liền đứng lên.

"Vân phi nương nương." Tiêu Tử Mặc hiểu được không nên vì bản thân không vui mà trúc lên đầu người khác, cũng chỉ cúi đầu thỉnh an.

"Ân, cùng ai gia nói nghe một chút được chứ?" Vân phi vẻ mặt mang ý cười nhìn người trước mắt vì giận mà mặt có chút đỏ.

"Không có, chỉ là Chung đại nhân bức trẫm lập phi, năm lần bảy lượt đem lời nói của trẫm như gió thoảng bên tai." Tiêu Tử Mặc bĩu môi vẻ mặt bất mãn nói. Vân phi vẫn thủy chung vẻ mặt ý cười.

"Mặc nhi, Chung Chính là một trong hai vị lão thần, mặc dù có chút ngoan cố không thay đổi, nhưng bên trong lời nói cũng không phải không có đạo lý." Nhìn vẻ mặt giận đỏ lên của Tiêu Tử Mặc, Vân phi có chút buồn cười. Chỉ có một chút việc nhỏ, liền thành như vậy, vẫn không đổi được tật xấu trước đây.

"Nhưng trẫm không có ý định lập phi." Tiêu Tử Mặc nghe Vân phi nói như vậy, nuốt không trôi cơn tức.

"Hoàng Hậu nhập hậu cung cũng đã ba tháng, không có tin tức quả thật làm cho người ta nóng vội a." Vân phi cố ý trêu chọc Tiêu Tử Mặc, nâng chén trà chậm rãi nói.

"Vân phi nương nương, Hoàng Hậu như thế nào có khả năng sẽ có tin vui, ngài cũng không phải không biết..." Tiêu Tử Mặc mở to hai mắt nhìn Vân phi.

"Ha ha" Vân phi trên mặt ý cười càng đậm.

"Ai gia đương nhiên biết a, nhưng người khác thì không biết a."

"Kia phải như thế nào, sẽ không thật sự muốn nhi thần lập phi đi, cho dù lập phi cũng sẽ không có tin vui." Tiêu Tử Mặc bĩu môi, tìm ghế dựa ngồi xuống.

"Ta cảm thấy hay là cứ làm vậy đi, ít nhất có thể tạm thời ngăn chặn được miệng lưỡi của đám đại thần." Vân phi thu hồi vẻ tươi cười, buông xuống chén trà, đâu vào đấy nói.

"Nhưng nhi thần không nghĩ làm như vậy." Tiêu Tử Mặc im lặng ngồi ở ghế dựa. Vân phi liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Mặc có chút mất mát, thu hồi ánh mắt, ngược lại cười.

"Như thế nào? Sợ Hoàng Hậu mất hứng sao?" Tiêu Tử Mặc đối tốt với Tiêu Minh Hi như vậy, cứ cách hai ba ngày vấn an, đưa này đưa kia tới, tình nguyện buông chuyện quốc sự xuống, cũng chỉ muốn ở cùng nàng, tất nhiên hiểu được lo lắng mà nàng nói a.

Tiêu Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, khẽ gật đầu. Nàng quả thật sợ Tiêu Minh Hi mất hứng, việc lập phi này, sợ rằng làm cho hảo cảm Tiêu Minh Hi đối với mình cùng với tình nghĩa hoàn toàn biến mất không dấu vết, Tiêu Tử Mặc có chút thất thần.

"Ta nghĩ Hoàng Hậu sợ rằng sẽ không để ý như vậy, nữ tử như nàng phải có lòng suy nghĩ tới thiên hạ mới phải." Vân phi nhớ tới dáng dấp Tiêu Minh Hi như vậy, lại nghe nói Li Nguyệt quận chúa tài hoa, liền trong tâm có chút kính nể.

Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn Vân phi, vẻ mặt nghi hoặc, cảm giác cái hiểu cái không. Vân phi thoải mái cười.

"Hơn nữa, Mặc nhi không phải đối với Hoàng Hậu một lòng một dạ sao? Lập phi thì có quan hệ gì đâu?" Nhân tiện còn nhíu mày.

Tiêu Tử Mặc nhất thời sắc mặt có chút phiếm hồng, tức giận cùng quẫn bách hỗn loạn một chỗ, cảm giác không rõ ràng lắm.

Vân phi thấy Tiêu Tử Mặc vẻ mặt thẹn thùng, không khỏi gợi lên khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt tay ở trên bả vai Tiêu Tử Mặc.

Thời gian dùng ngọ thiền, Tiêu Tử Mặc chiếu theo thường lệ đi vào Phượng Ninh Cung. Tiêu Tử Mặc cũng chỉ ngồi ở bên cạnh Tiêu Minh Hi, yên lặng ăn cơm.

"Đến, này ăn ngon." Tiêu Tử Mặc vươn chiếc đũa chọn một khối thịt cá đặt ở trong chén Tiêu Minh Hi, vẻ mặt ý cười.

Tiêu Minh Hi dừng một chút, lại không nói chuyện, gắp thịt cá bỏ vào trong miệng. Tiêu Tử Mặc trên mặt đều nồng đậm ý cười.

"Ăn nhiều một chút." Nói xong lại gắp một ít đồ ăn đặt ở trong chén Tiêu Minh Hi. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Minh Hi vừa mới dùng bớt trong chén liền lại đầy thêm. Tiêu Minh Hi vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía Tiêu Tử Mặc.

"Hoàng Thượng là có chuyện gì sao?" Tiêu Minh Hi cảm thấy hành vi của Tiêu Tử Mặc có chút kỳ quái.

"Hả? Không có a." Tiêu Tử Mặc sửng sốt, gợi lên một chút ý cười, nhớ tới lời Vân phi nói, đang do dự muốn nói cho Tiêu Minh Hi hay không.

"Phải không? Hoàng Thượng có chuyện cứ nói đừng ngại." Tiêu Minh Hi vẫn cảm thấy nàng có chuyện gì đó giấu mình.

Tiêu Tử Mặc ngừng đũa trong tay, nhìn Tiêu Minh Hi.

"Hiện tại các đại thần đang ép ta lập phi, nói muốn ta có con nối dỗi.'' Ánh mắt Tiêu Tử Mặc dừng ở trên mặt Tiêu Minh Hi, muốn nhìn một chút xem nàng có phản ứng gì, trong lòng nàng trọng yếu nhất vẫn là cảm thụ của Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi nghe nói hơi ngẩng đầu lên, theo sau lộ ra một chút ý cười.

"Bọn họ nói cũng không phải không có đạo lý, Hoàng Thượng thật là cần phải lập phi, cũng không có khả năng chỉ có mỗi Hoàng Hậu." Nói xong liền tiếp tục gắp đồ ăn trong chén.

"Nhưng cho dù có lập phi, cũng sẽ không có con nối dỗi, làm vậy cũng dư thừa." Tiêu Tử Mặc càng nói thanh âm càng nhỏ, nghĩ đến thân phận của mình, cảm thấy khí lực có chút không đủ.

Tiêu Minh Hi kinh ngạc quên mất Tiêu Tử Mặc sẽ như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ý cười.

"Hoàng Thượng, tuy lời nói như vậy, nhưng việc đó vẫn cần phải làm, nói cho cùng ở đây là hoàng cung, có rất nhiều điều không thể theo ý mình."

Tiêu Tử Mặc lẳng lặng nhìn người trước mắt.

"Minh Hi, nếu ta lập phi, nàng có phải hay không sẽ không để ý tới ta?" Tiêu Tử Mặc do dự nửa ngày vẫn là lo lắng vấn đề này.

"Hoàng Thượng vì sao lại nghĩ như vậy?" Tiêu Minh Hi sửng sốt, nguyên lai Tiêu Tử Mặc để ý cảm nhận của mình.

"Ta sợ nàng sẽ không để ý tới ta, nàng nếu như vậy, ta cần gì phải làm chuyện thừa này?" Tiêu Tử Mặc vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi nghe Tiêu Tử Mặc nói "Làm điều thừa", xem ra Tiêu Tử Mặc đối với việc này cũng không để bụng. Không biết tại sao, trong lòng lại có chút thoải mái vui vẻ, nhưng không có biểu lộ ra ngoài.

"Hoàng Thượng đừng suy nghĩ nhiều, đồ ăn đều lạnh hết, mau dùng bữa đi." Tiêu Minh Hi mỉm cười, thúc giục Tiêu Tử Mặc ăn cơm.


Edit: Chặc, chặc bạn nhỏ Tử Mặc thiệt không có tiền đồ ._.

*Tình hình là lúc edit mình xài hai bản QT nên ở chỗ Phượng Trữ Cung vs Phương Ninh Cung là 1 á. Nhưng bị lười sữa nên để luôn :))))

Continue Reading

You'll Also Like

52.9K 3.4K 48
Đại ảnh hậu Thu Giang Lãnh cả đời yêu nhất hai chữ ôn nhu. Mà ôn nhu hai chữ lại là từ ngữ duy nhất để miêu tả Hoa Lạc Giản. Thể loại: Hiện đại, giớ...
297K 1.6K 89
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...
109K 7K 43
Bách hợp tiểu thuyết Ngọt văn, nhẹ nhàng, hiện đại. Phù hợp lưu lại để đọc offline buổi tối trước khi đi ngủ. Hoan nghên ghé đọc và ủng hộ. Edit bởi...
711K 25.2K 113
Tác giả: Hiểu Bạo Edit: Xiao Yun Số chương: 108 chương chính văn+ 1 chương phiên ngoại Thể loại: Bách hợp, ngược, cảnh sát-hắc bang, kết HE, Nhân vậ...