[ Khải Nguyên] Kế hoạch làm g...

By wreismyname

34.2K 3.4K 418

Author: Wre Pairing: Khải Nguyên Rating: 17+ Category: Hiện đại, nhất công nhất thụ, HE Summary: Vương Nguyê... More

Chap 1: Vương Nguyên
Chap 2: Lưu Chí Hoành
Chap 3: Giảng đường ngày gió lớn
Chap 4: Số kiếp ứ thể thay đổi
Chap 5: Trời phụ lòng người
Chap 6: Cơ hội
Chap 7: Dời tổ
Chap 8: Mới ngày đầu...
Chap 9: Kì thực...
Chap 10: Hộp đêm
Chap 11: Ngược gió
Chap 12: Mầm mống tai họa
Chap 13: Lại thất tình
Chap 14: Đông có thể không lạnh
Chap 15: Noel
Chap 16: Trầm cảm con khỉ
Chap 17: Quản lí tối cao
Chap 18: Đâu mới là thật?
Chap 19: Bị đuổi việc
Chap 20: Nối không được tình hữu nghị
Chap 21: Giải oan
Chap 22: Ông nghĩ gà, bà hiểu vịt
Chap 24: Tương ngộ phức tạp
Chap 25: Phá ngang
Chap 26: Oh nooo
Chap 27: Tuyên bố
Chap 28: Ra lệnh hay cầu cạnh?
Chap 29: Có hai kẻ muốn xây nhà của chính mình
Chap 30: Hoành thiếu
Chap 31: Canteen màu hoa đào
Chap 32: Theo đuổi
Chap 33: Phiền phức
Chap 34: Thôi việc
Chap 35: Đại diện của nhà ngoại
Chap 36: Có mỗi mình em thôi đó!
Chap 37: Kịp?
Chap 38: Vương Đại thần bày tỏ
Chap 39: Tính trước

Chap 23: Kẻ trốn người tìm

750 80 13
By wreismyname

Vương Tuấn Khải dạo này đi học chăm chỉ vô cùng. Các sinh viên đều rất chói mắt khi mỗi ngày đều nhìn thấy Lamborghini lướt qua.

Từ lúc lỡ đuổi việc Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng mất đi niềm vui cỏn con mỗi ngày. Hầu như lúc có Vương Nguyên, khóe miệng anh lúc nào cũng có một độ cong nhỏ, hiện tại thì góc cong đó chỉ còn 0 độ. Tâm tình đi xuống, đương nhiên sẽ muốn nhìn người kia một chút cho đỡ day dứt. Vì thế đến trường chăm lắm.

Vương Nguyên nghe bạn học đồn hôm qua, hôm kia, cả hôm nay Vương Đại thần đều tới trường, trong lòng có chút cảnh giác. Từ sau khi bị đuổi việc, trong lòng dù có buồn nhưng cũng không có ý định gặp lại anh, tránh cho đỡ mất mặt. Vì thế cậu thức nhọn mọi giác quan, chỉ cần cảm thấy nơi nữ sinh xì xào bàn tán, nơi nào đang huyên náo bỗng im phăng phắc, thì tuyệt nhiên sẽ không bén mảng tới.

Có một người giống y hệt Vương Nguyên, tận lực tránh mặt Vương Tuấn Khải, đó là Di An, một Di An mặc áo khoác bông màu hồng nâu, mái tóc đen dài dịu dàng, khuôn mặt tinh tế chỉ điểm chút son và kẻ mắt.

Hai con người cùng trốn một con người khác, đương nhiên sẽ cẩu huyết mà bắt gặp nhau.

"Di An?" Vương Nguyên nhíu mày nhìn nữ sinh hiền thục trước mắt, khuôn mặt này so với Di An có vài phần tương đồng, chỉ là không sắc sảo bằng thôi.

Ở trường học, Vương Nguyên duy trì phong thái ưu nhã giống như một quý công tử tiêu dao, cho nên tình huống này chính là cô gái kia đâm sầm vào cậu.

Di An mặt đỏ bừng, để người quen thấy mình trong bộ dạng này thì còn ra thể thống gì nữa chứ? Không đi giày cao gót, cô thấp hơn Vương Nguyên cả nửa cái đầu, đương nhiên rất mất mặt.

"Nhận lầm người rồi!"

"Đến giọng nói cũng giống. Di An, là cô sao?"

Bị Vương Nguyên bức đến không còn đường lui, Di An mới buông thõng hai tay, vênh mặt lên: "Ừ là tôi đấy thì sao! Dám để lộ ra ngoài, cậu xem tôi có trừ lương cậu không!".

Vương Nguyên đột nhiên cười, gió xuân cứ như thổi qua mát rượi.

"Nhìn không ra, quản lí tối cao lại có bộ dạng như học muội hiền thục như thế này!"

"Cậu tin tối nay tôi dùng gót giày đạp cậu không hả?!"

"Bất quá rất dễ nhìn. Tôi thấy cô như thế này xinh xắn hơn nhiều!"

"Cảm ơn lời khen của cậu." Di An gằn từng tiếng. Thời đại mà con người ta mơ ước một thân hình nóng bỏng cùng nhan sắc quyến rũ, một câu "xinh xắn" có thể làm cho cô vui vẻ sao?

Di An gằn xong, trừng mắt nhìn cậu. Đập vào mắt cô lại là bộ dạng đẹp trai thanh tú, giống như một tinh linh vừa nam tính lại vừa ưu nhã, nhất thời cảm giác tội lỗi lại ập tới như vũ bão.

"À... về bữa cơm... Dịch Dương Thiên Tỉ đã nói với cậu chưa?"

Vương Nguyên cười cười, cơm hỉ ấy hả?

"Nói qua rồi, khi nào có thời gian thì báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng tới."

Vương Tuấn Khải đứng cách đó không xa, nhìn Vương Nguyên cùng một cô gái nói nói cười cười đến là vui vẻ. Không nhận ra tên nhóc không coi anh ra gì, ngốc ngốc lại ngơ ngơ, thường bi ̣giật mình, lại có lúc lộ ra bộ dạng như một vị vương tử, quyến rũ đến xuất thần như vậy. Sao anh có thể quên, mọi người đều nhận xét Vương Nguyên con người này sinh ra là để phô diễn vẻ đẹp của chính mình.

Mấy ngày nay kiên trì đến trường, cậu lại tránh mặt anh, tìm đâu cũng không thấy. Hiện tại nhìn thấy cậu rồi, cảm giác ấm áp khi trước lại ùa về. Anh ngây ra một lúc. Cảm giác trong nhà có thêm một người, cảm giác có người nấu cơm chờ mình về, cảm giác có người chu đáo phối từng bộ đồ cho mình, mà người đó lại đẹp đến kinh diễm, khiến anh tự thấy bản thân mình thật đáng chết, nếu như kiên nhẫn hỏi cậu một lí do, đã không đẩy con người mĩ hảo ấy ra xa mình đến vậy.

Nhìn Vương Nguyên vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nữ sinh chỉ thấy tóc không rõ mặt kia, Vương Tuấn Khải tức anh ách. Khi không trường cho trồng nhiều cây nhiều hoa vậy làm gì, chắn tầm nhìn của anh, lại càng khiến cho mĩ thiếu niên kia thêm chói mắt. Vương Tuấn Khải bực dọc rời đi, mới đi được vài bước liền hắt xì một cái váng cả đầu.

"Ai đó?" Vương Nguyên quay ra nhìn, lại chẳng thấy một ai.

"Chắc bạn học nào đó đi qua thôi." Di An xem xem lịch trên điện thoại, "Ngày kia cuối tuần , hẹn lúc đó nhé. Cơm chiều cho vui, khoảng 6h tối sẽ có xe của Dịch gia đến đón cậu."

"Ok!"

Vương Nguyên còn đang suy nghĩ nên tặng quà mừng gì cho đôi bạn trẻ.
 
Bonus:
(Hình ảnh chỉ mang tính chất khoe mặt)

Sa Uyển cùng Úc Phong nghe kế hoạch của Dịch Dương Thiên Tỉ đều ậm ừ cười. Đại khái họ cũng hiểu sơ qua về việc tại sao Vương Nguyên lại là crush của anh, cho nên nhìn mối dây mơ rễ má xoắn xuýt lộn xộn này đều có xúc động muốn tháo gỡ. Họ thậm chí còn chưa gặp qua mĩ thiếu niên tên Vương Nguyên ấy bao giờ, chẳng hiểu vì sao hai đại nam nhân lại phải đi gườm gừ nhau vì một cậu trai như thế.

"Tôi thực tò mò đó!" Úc Phong xoa xoa tay, đặt bút viết thực đơn chuẩn bị đưa cho người Dịch gia đi mua.

"Tò mò thì cứ tò mò, đừng có thêm cậu vào tranh giành là được!"

"Thiên Tỉ, cậu đang gián tiếp ám chỉ Vương Tuấn Khải là tình địch đấy à?"

Dịch Dương Thiên Tỉ cướp lấy cái giũa móng tay của Sa Uyển ném qua một bên.

Vương Nguyên mua một chút đồ ăn nhẹ cho Mẫn Mẫn, dặn dò em học bài tử tế. Từ sau khi Vương Nguyên bị đuổi quay về thì Mẫn Mẫn hình như rất cao hứng, nói gì cũng nghe lời, đáng yêu hết biết!

Xong xuôi, cậu kéo Lưu Chí Hoành ra một bên, nói qua loa:

"Ngày mai có bạn tớ mời đến Dịch gia ăn cơm. Cậu phải đi cùng đấy nhé!"

Lưu Chí Hoành nhíu mày: "Tại sao?"

"Đi một mình rất ngại a!"

"Gượm đã!", Chí Hoành lấy cây bút chì dắt lên tai, "Có phải Dịch gia phu nhân là Yishida chủ biên tạp chí manhua không??"

"Nghe bạn tớ nói qua, hình như đúng rồi đấy."

"Vậy tớ đi!" Lưu Chí Hoành không còn do dự. Được gặp thần tượng so với ăn một bữa cơm đối với cậu thú vị hơn nhiều. Hơn nữa, đây là cơ hội để tiếp cận chủ biên tạp chí, tuy không nói đến sẽ được bà để mắt tới hay không, nhưng đã là cơ hội thì đương nhiên phải nắm bắt lấy. Cậu đã theo tạp chí này từ năm lớp 8, lúc đó ở thị trấn nhỏ còn phải đặt hàng rất lâu mới mua được một cuốn...

Continue Reading

You'll Also Like

139K 6.4K 36
"I can never see you as my wife. This marriage is merely a formality, a sham, a marriage on paper only." . . . . . . She was 10 years younger than hi...
567K 8.7K 86
A text story set place in the golden trio era! You are the it girl of Slytherin, the glue holding your deranged friend group together, the girl no...
210K 7.4K 97
Ahsoka Velaryon. Unlike her brothers Jacaerys, Lucaerys, and Joffery. Ahsoka was born with stark white hair that was incredibly thick and coarse, eye...
458K 31.3K 46
♮Idol au ♮"I don't think I can do it." "Of course you can, I believe in you. Don't worry, okay? I'll be right here backstage fo...