Giai Nhân Là Trộm [Hoàn]-Hunh...

By HunhHn786

841K 49K 4.3K

Tác giả: Khinh Sa Mặc Vũ Thể loại: đàm mỹ, cổ trang, xuyên không, thần trộm đại thúc thụ, vương gia phúc hắc... More

Chương 1: Bản lĩnh
Chương 2: Xuyên qua
Chương 3: Tạo phúc
Chương 4: Trổ tài
Chương 5: Mẫu Đơn
Chương 6: Phồn hoa
Chương 7: Thanh Bích
Chương 8: Ông chủ
Chương 9: Huấn luyện
Chương 10: Che dấu
Chương 11: Thất thủ
Chương 12: Bị bắt
Chương 13: Đùa giỡn
Chương 14: Hủ Vương phủ
Chương 15: Vượt ngục
Chương 16: Hiểm cảnh
Chương 17: Bôi thuốc
Chương 18: Dạo Vương phủ
Chương 19: Vội vàng rời đi
Chương 20: Kỳ kèo
Chương 21: Tập kích
Chương 22: Giao dịch thành
Chương 23: Võ Lâm Minh
Chương 24: Phượng Tiêu Tương
Chương 25: Võ Lâm Minh Chủ
Chương 26: Huyết Mạn Thành
Chương 27: Lẻn vào
Chương 28: Lam công tử
Chương 29: Bị phát hiện
Chương 30: Thoát hiểm
Chương 31: Giúp đỡ
Chương 32: Thương lượng
Chương 33: Tình thế thay đổi
Chương 34: Liều mình cùng 'Quân tử'
Chương 35: Đi tác nghiệp
Chương 36: Thả người
Chương 37: Trở lại Võ Lâm Minh
Chương 38: Nữ tử thần bí
Chương 39: Tứ tiên tử
Chương 40: Tự do
Chương 41: Đụng chạm
Chương 42: Người bị thương
Chương 43: Ngọc bội
Chương 44: Lần đầu gần gũi
Chương 45: Đại Hội Võ Lâm (1)
Chương 46: Đại Hội Võ Lâm (2)
Chương 47: Đại Hội Võ Lâm (3)
Chương 48: Đại Hội Võ Lâm (4)
Chương 49: Phát sinh ngoài ý muốn
Chương 50: Giục ngựa khởi hành
Chương 51: Động lòng
Chương 52: Thỏa hiệp
Chương 53: Mâu thuẫn
Chương 54: Hiên Viên Tiêu Thụy
Chương 55: Ngọc Quân
Chương 57: Phong hàn
Chương 58: Vào cung
Chương 59: Thích khách
Chương 60: Ghé thăm
Chương 61: Thẩm vấn
Chương 62: Hai tên đầu đất
Chương 63: Quy thuận
Chương 64: Mượn sức
Chương 65: Được đền bù mong muốn
Chương 66: Tuyết rơi
Chương 67: Gặp người quen
Chương 68: Mỹ nam kế
Chương 69: Tháp Nhĩ Quốc
Chương 70: Gặp lại
Chương 71: Nổi giận
Chương 72: Tỉnh táo lại
Chương 73: Mất trí nhớ ?
Chương 74: Kiêu ngạo
Chương 75: Tật xấu khó bỏ
Chương 76: Ngày nghỉ
Chương 77: Phản công thất bại
Chương 78: Chính Nhi
Chương 79: Rời khỏi kinh thành
Chương 80: Kế sách
Chương 81: Người độc dược
Chương 82: Thiên Dương Thành
Chương 83: Quan tài
Chương 84: Gặp lại đệ đệ
Chương 85: Nghi ngờ
Chương 86: Gặp sói
Chương 87: Cá cược
Chương 88: Trúng độc
Chương 89: Dược liệu quý giá
Chương 90: Nói chuyện với nhau
Chương 91: Anh hùng cứu mỹ thúc
Chương 92: Thi độc
Chương 93: Không khống chế được
Chương 94: Khách điếm quỷ dị
Chương 95: Văn tiểu thư
Chương 96: Ghen
Chương 97: Tìm tới cửa
Chương 98: Thẳng thắn
Chương 99: Tới quân doanh
Chương 100: Hỏa thiêu
Chương 101: Biến cố
Chương 102 : Hải Tâm Đại Lộ
Chương 103: Người truyền tin
Chương 104: Tự giải quyết
Chương 105: Thể diện
Chương 106: Cây sinh mệnh
Chương 107: Nguyệt Thanh Xà
Chương 108: Tế lễ
Chương 109: Tác dụng phụ của lá sinh mệnh
Chương 110: Dân chạy nạn
Chương 111: Vô Ưu
Chương 112: Tứ hôn
Chương 113: Thành thân
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (1)
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (2)
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (3)
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (4+5+6)
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (7+8+9)

Chương 56: Làm việc tốt

6.4K 375 87
By HunhHn786

Sống qua nửa tháng tra tấn, Hàn Vận rốt cục có thể bước xuống giường. Tuy rằng không thể vận động mạnh nhưng đi đứng bình thường cũng không thành vấn đề.

"Vận Nhi, ta mang về món ngươi thích ăn đây."

Hiên Viên Hủ từ trong ngực lấy ra túi bánh bao nóng hổi. Mỗi lần từ hoàng cung trở về hắn đều sẽ mang theo hai cái bánh bao nhân thịt Hàn Vận thích.

Hàn Vận hung tợn nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Không biết Ác ma phát thần kinh gì. Từ sau khi bị thương hắn đối với Hàn Vận thật rất tốt, xưng hô cũng thay đổi. Tuy rằng Hàn Vận không thích người khác gọi mình 'Đại thúc', nhưng càng chán ghét hai chữ 'Vận nhi', bởi vì nghe thấy xưng hô này sẽ làm cả người nổi da gà.

"Không cần dùng từ ghê tởm như vậy gọi ta."

Hàn Vận một trăm linh một lần kháng nghị nói.

"Được."

Hiên Viên Hủ một trăm linh một lần đáp ứng.

"Vận Nhi nhanh lên lại đây ăn, trong chốc lát sẽ nguội ."

Hàn Vận nuốt hận, tuy rằng sớm biết rằng Hiên Viên Hủ vô lại, lại không nghĩ rằng vô lại đến đạo-nhân-thần (đạo sỹ - người thường - thần thánh) cùng phẫn bộ.

Cầm lấy bao trên bàn, Hàn Vận hung hăng cắn một ngụm.

"Ui.. !"

Hiển nhiên người đang giận nên quên bánh bao bên trong đều còn nóng.

"Chậm một chút."

Hiên Viên Hủ lập tức đem nước trà xanh đưa tới bên miệng Hàn Vận.

Hàn Vận uống xong chén trà xanh, đầu lưỡi đều đau .

Đem cái chén không buông xuống, Hiên Viên Hủ đưa cho Hàn Vận một cái bát. Hàn Vận đem bánh bao đặt ở trong bát, lấy một cái muỗng chia nhỏ bánh ra rồi chậm rãi ăn.

"Ôi, vẫn là quán bánh bao này ăn ngon."

Hàn Vận thỏa mãn thở dài, với tay nghề này ở hiện đại nhất định đông khách giống như Vân Lai.

"Ngươi thích ăn, ngày mai lại mang cho ngươi ."

Hiên Viên Hủ nói thật ôn nhu, hình như thay đổi thành người có tính tình ôn hòa.

Hàn Vận run lên, vẫn là chưa thích ứng được Hiên Viên Hủ thay đổi như vậy. Người này không phải đã uống lộn thuốc hay không.

"Quên đi, mỗi ngày ăn thứ này cũng ngán."

Dù sao Hàn Vận phát hiện, qua nửa tháng tĩnh dưỡng hình như đã béo lên, không biết khinh công có thể dùng được hay không nữa.

Hiên Viên Hủ không có ý kiến, đem cái bánh bao còn lại ăn luôn. Hắn phát hiện Hàn Vận sức ăn rất nhỏ, cái bánh này cũng nhỏ, mà chỉ có thể ăn hai cái, nếu là hắn thì đã ăn mười mười hai cái cũng không thành vấn đề.

"Ta muốn đi ra ngoài một chút."

Hàn Vận mỗi ngày đều ở trong phòng, có lẽ sẽ mốc meo .

"Không được, bên ngoài gió lớn, chân của ngươi bị thương còn chưa có lành."

Đã vào mùa đông, tuy rằng không có tuyết nhưng rét lạnh, Trần ngự y nói chân Hàn Vận tuyệt đối không thể bị cảm lạnh.

"Vậy không có việc gì ta đi vào nghỉ ngơi, ngài nên đi làm việc của mình đi."

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận thất hồn lạc phách thì mỉm cười. Có lẽ đại thúc mất đi khinh công sẽ vĩnh viễn lưu lại bên người hắn, chỉ là ích kỷ như vậy hắn làm không được. Càng lo lắng khi thời tiết lạnh, chân đại thúc sẽ đau, cho nên vẫn là nên chữa khỏi cho đại thúc quan trọng hơn.

Rời tẩm cung, phái người chăm sóc Hàn Vận, Hiên Viên Hủ đi đến thư phòng. Gần đây hoàng thúc đem quốc sự đều giao cho hắn, rất không có nhân đạo mà.

Trời tối, Hàn Vận đang chuẩn bị ngủ, một đội thị vệ gõ cửa phòng.

"Lục Ngạc mở cửa."

Hàn Vận khoác thêm áo, đáng ra lúc này trừ Hiên Viên Hủ, không có ai dám quấy rầy nơi này.

"Dạ."

Lục Ngạc mở cửa phòng ra, trưởng thị vệ hướng Hàn Vận chấp tay.

"Hàn công tử, Vương gia phái chúng thuộc hạ đến đem Phấn Mai mang đi."

"Chuyện gì ?"

Hàn Vận khẽ nhíu mày, Hiên Viên Hủ sẽ không vô duyên vô cớ kêu nha hoàn đi.

Bọn thị vệ có chút khó xử, Vương gia nói Hàn công tử là một chủ tử khác của Vương phủ, nhưng chuyện này Vương gia cũng không có phân phó là không thể nói cho Hàn công tử.

"Không nói cũng đừng muốn mang Phấn Mai đi."

"Thưa Hàn công tử, Trương Tuyền ăn cắp, nhưng mà tang vật chưa có tìm được, chỉ có thể tìm Phấn Mai trợ giúp điều tra."

Hàn Vận mở to mắt kinh ngạc.

"Ai là Trương Tuyền?"

"Thưa công tử, là người trong lòng của Phấn Mai."

Lục Ngạc ở bên cạnh Hàn Vận nhỏ giọng nói.

Về phần Phấn Mai lúc này sắc mặt đã trắng bệch.

"Phấn Mai, ngươi muốn theo bọn họ đi sao ?"

Thấy biểu tình của nàng đã biết nàng không biết việc này, bởi vậy Hàn Vận mới hỏi.

Phấn Mai gật gật đầu.

"Xin thị vệ đại ca dẫn đường."

"Công tử, nô tỳ có thể đi xem chuyện gì không?"

Lục Ngạc nhịn không được nói, Phấn Mai tuy rằng tùy tiện nhưng là cũng tỷ muội tốt của nàng, nàng không hy vọng Phấn Mai gặp chuyện không may.

Hàn Vận nghĩ nghĩ.

"Ta đi cùng ngươi."

"Chúng ta đi thôi."

Lục Ngạc cầm thêm áo khoác cho Hàn Vận hai người mới một trước một sau tiêu sái đi ra ngoài.

Đi vào thư phòng Vương phủ, bọn thị vệ thấy người đến là Hàn Vận liền trực tiếp nhường đường.

Thuận lợi tiến vào thư phòng, Hàn Vận nhìn về phía Hiên Viên Hủ vẻ mặt lạnh lùng, cùng hai người đang quỳ xuống trước mặt hắn.

"Ngươi sao đi ra đây."

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận xuất hiện, lập tức đến gần đem Hàn Vận đến sau án thư, hơn nữa phân phó:

"Người đâu, chuẩn bị hai cái ấm lô."

Hàn Vận trong lòng ấm áp, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Hủ, mặc hắn đem cái chăn ấm để trên đùi mình.

"Vương gia, Trương Tuyền thật sự trộm gì đó của Vương phủ sao?"
Hàn Vận hỏi Hiên Viên Hủ, tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án.

"Gọi ta cái gì ?"

Hiên Viên Hủ không đáp lại câu hỏi của Hàn Vận mà hỏi ngược lại.

Hàn Vận sắc mặt đỏ lên, không mở miệng không được, kêu:

"Hủ."

Hiên Viên Hủ nghe thế mới lộ nụ cười, trả lời vấn đề Hàn Vận hỏi.

"Trương Tuyền đã thừa nhận, chỉ là không giao ra tang vật."

"Trương Tuyền, ngươi vì sao giấu diếm, nếu đã thừa nhận ăn cắp, vì sao không giao ra tang vật ?"

Hàn Vận khó hiểu hỏi. Theo lý thuyết Trương Tuyền nếu không muốn giao ra tang vật sẽ không thừa nhận ăn cắp.

Trương Tuyền cúi đầu không lên tiếng.

Phấn Mài quỳ gối bên cạnh Trương Tuyền mở miệng nói thay:

"Thưa công tử, Trương Tuyền phía trên có lão mẫu bảy mươi tuổi, nếu không đem tiền nợ cờ bạc trả đủ như vậy bọn cho vay sẽ không bỏ qua cho người nhà hắn."

Cũng là bởi vì việc này Trương Tuyền thừa nhận ăn cắp, cũng không có thể giao ra tang vật.

Hàn Vận gật gật đầu.

"Sớm biết hôm nay lúc trước sao còn làm, liên lụy người nhà tuy rằng không đúng, nhưng ăn cắp càng không nên."

Hiên Viên Hủ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận, rất khó tin tưởng lời này là do Hàn Vận nói ra .

"Ngài đây là ý tứ gì?"

Hàn Vận buồn bực nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Sao nhìn ta bằng ánh mắt kia, khinh bỉ ta sao ?

"Không có gì, chỉ là có chút kinh ngạc."

Hiên Viên Hủ đưa tay đặt ở đầu gối Hàn Vận kiểm tra, phát hiện hoàn hảo cũng không bị lạnh.

Hàn Vận cũng hiểu được Hiên Viên Hủ vì sao kinh ngạc. Bản thân Hàn Vận trộm đạo hoàn toàn là vì hứng thú không giống Trương Tuyền vì thiếu nợ, cho nên mới có thể nói ra những lời này.

"Hắn thiếu nợ cờ bạc bao nhiêu ?"

Hàn Vận trực tiếp hỏi Phấn Mai.

Phấn Mai khẽ cắn môi dưới.

"Năm... trăm lượng bạc."

"Cái gì, sao chơi lớn như vậy !"

Trách không được trộm đồ Vương phủ, cho dù là bán mình cũng trả không đủ.

Trương Tuyền cúi đầu càng thấp.

"Hắn trộm cái gì ?"

"Một viên dạ minh châu."

Hiên Viên Hủ chỉ chỉ trên giá sách. Nếu không phải rõ ràng như vậy, hắn cũng vô pháp phát hiện.

Hàn Vận thật muốn đi xuống đánh Trương Tuyền một cái. Tuy rằng dạ minh châu là thứ tốt, nhưng cũng không thể trộm như vậy, sợ người khác không phát hiện được sao ?

"Ngài tính toán xử trí như thế nào ?"

Hàn Vận hỏi Hiên Viên Hủ, ăn cắp hẳn không phải tội nhỏ.

"Nếu hắn giao ra tang vật, đánh hai mươi đại bản trục xuất Vương phủ, không giao cũng chỉ có thể đưa lên quan xử trí ."

Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.

"Trương Tuyền, ta cầu huynh, đem dạ minh châu giao ra đây đi."

Phấn Mai cũng khóc, đưa lên quan cũng không phải mấy tháng là có thể xong việc, có lẽ cả đời đều ra không được .

"Phấn Mai, ta thực xin lỗi, quên ta đi, tìm người tốt gả đi."

Phấn Mai rốt cuộc nhịn không được, thống khổ khóc ra tiếng.

Hàn Vận không thể thấy nữ nhi khóc, huống chi là người quen, cắn răng một cái, dùng sức nói.

"Trương Tuyền, ngươi giao ra dạ minh châu, năm trăm lượng bạc ta thay ngươi trả !"

Continue Reading

You'll Also Like

131K 9.8K 57
Tên gốc: Xuyên việt chi sổ tay nuôi dưỡng cung chủ Tác giả: Nhất Cân Lộc Dung Thể loại: xuyên không, cổ trang, giang hồ, hài, não tàn, lãnh khốc nhu...
59.3K 1K 6
https://mxxo.wordpress.com/danmei/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/
5.3K 849 35
Tác giả: Kiếm Phách Cầm Tâm Edit: Gin's Nguồn: Kho tàng đam mỹ - fanfic Tình trạng bản gốc: 32 chương + 3 phiên ngoại Cảnh báo nội dung: Chó ý trên m...
1.9K 266 8
Tác giả: Bảy Tháng Chi Thu Tag: Hào môn thế gia, điềm văn, ngọt văn, xuyên thư Trạng thái QT: 131 chương, đã hoàn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Y...