LOST |Hoàn|

By __hgttoo

31.2K 2K 1K

#2 - 160707 - 170402 |LOST| Tên cũ: Lạc Mất Bầu Trời - Cuối Cùng Đã Tìm Được Vô cùng hại não :) ... More

---- Lời Mở Đầu ----
Chương 1. Đêm Kinh Hoàng !
Chương 2. Cuộc Đời Mới !
Chương 3. Lần Đầu Gặp Mặt !?
Chương 4. Lâm Anh hay Thiên Lam ?
Chương 5. Tôi Không Phải Chị Gái Cô ! Mau Đi Ra !
Chương 6. Dương Anh Hay Thiên Lam !?
Chương 7. Con Nuôi !?
Chương 8. Nhạt !
Chương 9. Mảnh Vụn Kí Ức
Chương 10. Không Tên.
Chương 11. 5 Phút !
Chương 12. Kết Hôn !?
Chương 13. Trà !
Chương 14. Rốt Cuộc Là Ai ?
Chương 15. 0921 !?
Chương 16. Không Cần !
Chương 17. Mảnh Ghép Của Đáp Án |1|
Chương 18. Mảnh Ghép Của Đáp Án |2|
Chương 19. Mảnh Ghép Của Đáp Án |3|
Chương 20. Kết Quả ADN
Chương 21. Vương Tuấn Khải Là Đồ Biến Thái!
Chương 22. Một Chút...
Chương 23. Lại Một Chút...
Chương 24. Hạ Đinh Thần
Chương 25. Say Goodbye !
Chương 26. Dựa Vào Cái Gì ? |1|
Chương 27. Dựa Vào Cái Gì ? |2|
Chương 28. Ác Mộng Của Lâm Anh
Chương 29. Thân Phận
Chương 30. Rất Quan Trọng
Chương 31. Tuyết Đầu Mùa...
Chương 32. Nên Vui Hay Buồn ?
Chương 33. Tuyết Lạnh - Chia Ly
Chương 34. "Xin Lỗi! Lâm Anh...!"
Chương 35. Say !
Chương 36. Bất Ngờ
Chương 37. Gặp Lại Hạ Đinh Thần
Chương 38. Yêu Thích
Chương 39. Khó Nói
Chương 40. Sự Thật
Chương 41. Hờ Hững
Chương 42. Mang Thai !?
Chương 43. Tâm Nguyện
Chương 44. Hợp Tác
Ngoại Truyện 1. Tuấn Khải |1|
Chương 46. Quyết Định Của Lâm Anh
Chương 47. Cánh Hoa Rơi...
Chương 48. Âm Mưu |1|
Chương 49. Âm Mưu |2| - Sự Hy Sinh Cuối Cùng
Chương 50. Ân Ân Oán Oán
Chương 51. Kết |1|
Chương 52. Kết |2|-Hoa Hồng Trắng Mãi Mãi Là Màu Trắng.
Ngoại Truyện 2. Tuấn Khải |2|
---- Lời Cuối ----

Chương 45. Tin Tức Chấn Kinh

416 37 17
By __hgttoo

Trời vào đêm, khí lạnh mang theo mùi hoa tử đinh hương bay vào căn phòng.

Trịnh Phong cựa mình, ông vốn bị đau khớp, khí lạnh lần này làm ông tỉnh giấc. Phòng bệnh vẫn là phòng bệnh, vẫn vắng lặng. Ông nheo nheo đôi mắt, liền bắt gặp người con gái ngồi nhìn ông, ánh mắt của cô tĩnh lặng, hoàn toàn đơn độc. 

Ông khó khăn ngồi dậy, cô gái bước tới đỡ ông, cô không nói gì hết, chỉ trầm mặc. Ông Trịnh Phong khẽ vỗ vỗ đầu cô, ông mỉm cười:

"Lâm Anh ! Khuya rồi, sao con lại ở đây ?"

Từ lúc ông nằm viện, Lâm Anh ngày nào cũng đến thăm ông, cùng với chăm sóc, nhưng điều ông lo lắng nhất chính là, có đôi khi ông phát hiện Lâm Anh ngồi ngây người nhìn ông, ánh mắt vốn bình tĩnh thường ngày mà ông thân thuộc lại không thấy, chỉ thấy được sự uất ức, ai oán cùng đau xót. Ông lại nghe nói, hôm ông cấp cứu, người hiến máu cho ông không phái là cô -"người con gái ruột" mà ông nói - hiến, mà là Dương Anh , người "được" chính ông tuyên bố là con gái nuôi. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng hiểu được việc này nhất định có vấn đề, Lâm Anh ? Đứa con gái này không ngu ngốc, cô có thể tự lo lấy thân suốt mười mấy năm nơi đất khách, không phải là không có bản lĩnh. 

Nhưng có một việc ông cũng thấy là lạ, chính là Lâm Anh đến thăm ông, thì sẽ không có Dương Anh cùng Tuấn Khải, hoặc ngược lại. Tình cảm chị em của chúng nó không phải là rất tốt sao ? Nói ông ích kỷ cũng được, bảo ông tàn nhẫn cũng được, nhưng việc năm xưa ông không thể quên, càng không thể tự trách. Lâm Anh chính là hậu duệ của gia tộc, của những người năm xưa vì lời nói của ông mà bỏ mạng. Ông có thể nhìn được trong mắt Lâm Anh có bao nhiêu tình ý dành cho Tuấn Khải, cũng có thể nhìn được trong mắt Tuấn Khải. Tuy nhiên, con gái ông lại yêu người này, không thể, cho ông ích kỷ một lần, không thể để con gái ông chịu thiệt thòi.

Lâm Anh ngước mắt nhìn ông, giây trước còn chứa vẻ ẩn nhẫn, chớp mắt liền biến hóa, cô mỉm cười:

" Ba, con... có chuyện muốn nói."

Ông Trịnh Phong cười cười, vết chân chim trên đuôi mắt hằn sâu, ông nghiêng nghiêng người, lúc này Lâm Anh mới thấy ông thật sự đã già rồi, có vẻ thời gian qua đã đủ lâu để xóa nhòa mọi dấu vết của chuyện năm xưa. "Tinh phong huyết vũ"(1) rồi sẽ có ngày dứt, hay còn tiếp tục ?

Cô cười nhàn nhạt, không khí chốc lát im lặng, Lâm Anh rút trong túi ra một tập tài liệu, đặt lên tay ông. Cô muốn nói, nhưng lại thôi, tốt nhất để ông tự biết.

Ông Trịnh Phong nâng tay, ông lật qua lại vài lần, sắc mặt sa sầm, môi ông tái nhợt, so với người sắp chết chẳng khác là bao. Tay ông run rẩy, môi cũng vậy, ông nhìn Lâm Anh, rồi lại nhìn tập tài liệu.

Lâm Anh đương nhiên đã nghĩ đến loại biểu hiện này, cô im lặng, đến trước cửa sổ kéo rèm cửa lại, ngăn gió lạnh bên ngoài, một lát sau mới nói:

" Ba..."

" Cô... Làm sao... có thứ này ?"

Ông Trịnh Phong bị dọa đến nỗi lời nói có thể nghe ra sự mất bình tĩnh, ông chống tay vào thành giường, nhìn Lâm Anh.

Lâm Anh bất giác cảm thấy tự giễu, cô nhếch môi.

" Chuyện này không quan trọng. Nhưng mà... sự thật phía sau thì con cần phải hỏi ba !"

Cô vẫn tôn trọng gọi ông một tiếng "ba", nhưng giọng nói lại mang theo khí lạnh. Ông Trịnh Phong nhắm mắt, hóa ra mọi việc lại đến nhanh như vậy, sự thật mãi mãi không thể giấu, điều này ông biết, thậm chí đã nghĩ ra cảnh tượng Lâm Anh đứng trước mặt ông mà xỉ vả. Nhưng mà... thái độ này của Lâm Anh làm ông có cảm giác vô cùng bị động, như bị người khác thấy hết tâm tư.

Từng sự việc như sợi dây xâu chuỗi lại, hiện lên trong đầu ông. Ông hít một hơi sâu, sau đó mới mở mắt, nói:

" Hẳn là... cô biết hết rồi ?"

Lâm Anh cười khổ, từ "cô" thật xa lạ, lạnh giá, như chính lòng cô. 

" Con muốn nghe từ ba ."

Ông Trịnh Phong nhìn mông lung, lại nhìn lại bóng lưng Lâm Anh, ông nói:

" Cứ như trong tập hồ sơ này!"

Lâm Anh cười khổ, cô thở dài rồi đứng trước mặt ông, cô nói, giọng nói có chút khàn đặc:

" Tại sao ba lại nhận con làm con nuôi ? Nếu biết rõ con là người của gia tộc thì sao ba làm vậy ?"

Ông Trịnh Phong nhăn mặt, ông nhấc tay, miệng khô khốc nói:

" Sau khi làm hồ sơ nhận nuôi ta mới biết ..."

Lâm Anh cố gắng hít thở, đôi mắt cô đã sớm bị cay, cay đến khó chịu, cô nuốt vào, khó khăn nói:

" Vì sao ? Vì sao lúc đó lại nuôi con lớn lên ? Vì sao bây giờ lại nói Dương Anh chính là Thiên Lam ? Còn con ? Ngay cả đường đường chính chính nói ra thân phận của mình ?"

Giọng nói kích động của Lâm Anh làm Trịnh Phong bừng tỉnh. Vì sao ? Ngay cả ông cũng không biết phải nói như thế nào. Có lẽ là ông hối hận, cũng không hẳn, ít ra ông đã vứt bỏ Lâm Anh khi cô ở Mỹ, hằng tháng, tiền ông gửi cho cô cũng chỉ đủ trả một nửa tiền thuê nhà, làm gì có cái gọi là "gia đình có điều kiện, con cái du học trời Tây".

" Nếu như ta nói... ta hối hận ?"

Lâm Anh sững ra mấy giây, sau đó cô cắn môi, nước mắt lại rơi thêm một giọt, như hạt thủy tinh rơi vỡ trên nền đất.

" Hối hận ? Con có thể tin nữa sao ?"

Ông Trịnh Phong cười khổ, có lẽ là khó tin, ngay cả ông cũng không tin nổi. Ông không trả lời, Ý của câu nói trên đã quá rõ. Cô đã biết thân phận thật của mình, cớ sao không vạch mặt công khai ?

" Được, con sẽ tin ba một lần."

Ông Trịnh Phong hơi ngạc nhiên, ông nhất thời thấy lúng túng. Tay chân run rẩy cầm chặt ga giường.

Lâm Anh dùng tay lau nước mắt, cô nói khẽ.

" Còn... Dương Anh thì sao ? Tại sao chị ấy lại làm vậy ?"

Ông Trịnh Phong nhìn cô, sau đó nói:

" Con bé... yêu Tuấn Khải ."

Lâm Anh trầm mặc, hóa ra cũng vì anh. Nếu như...

" Ba để chị ấy làm sai như vậy sao ?"

" Ta không muốn con bé bị tổn thương !"

Lâm Anh cười trừ, vì không muốn Dương Anh bị tổn thương mà ông ấy đổi cả số phận của cô, thậm chí là của Tuấn Khải. Quá đau đớn !

" Con hiểu rồi ! Chào ba!"

Lâm Anh lấy tập tài liệu, cô xoay người bước ra. Tay định nắm khóa cửa, cô đã nghe thấy tiếng ông Trịnh Phong phía sau, mang theo chút bất đắc dĩ.

" Cô ... yêu Tuấn Khải ?"

Lâm Anh lập tức cứng đờ người, trong ngực dâng tràn tia chế giễu cùng đau đớn. Cô hít vào một hơi, nói:

" Là chuyện của quá khứ !"

" Tốt ! Dù sao cũng không nên yêu."

Lâm Anh bị đánh một cú vào tim, cô xoay người, đôi mắt tràn đầy băng lãnh.

" Ý của ba là..."

" Cô chưa biết sao ? Cha của anh ta chính một trong hai mươi sát thủ hại chết gia đình cô !"

Lâm Anh thất kinh, trái tim cô như bị xé toạc, máu rỉ ra từng hồi. Cô đang nghe thứ gì vậy ? Đầu óc vô cùng choáng váng, cô đứng tựa hẳn vào cánh cửa, khó khăn hô hấp:

"...Làm sao có thể ?"

Ông Trịnh Phong phất tay, nói:

" Quên đi, cô và nó, tồn tại chính giữa là hận thù, làm sao mà yêu ? Dù sao nó cũng sắp trở thành 'anh rể' của cô , nên quên đi !"

Quên ? Từ này thật dễ nói nhưng khó làm !


(1) Tinh phong huyết vũ : gió tanh mưa máu



Continue Reading

You'll Also Like

88.6K 6.1K 30
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...
651K 33.6K 16
tuy hơi ngốc một chút, nhưng là người yêu của trùm trường! viết: 21/7/2020 lúc: 23:23 Tác giả: uyen.m
61.8K 4.8K 37
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: dreamer