[Khải Thiên Nguyên] Lời hồi đ...

By tabi1228

21.1K 1.1K 60

- Xin hãy giúp tôi, hãy gọi cấp cứu giúp tôi... - Tỉ, cậu mở mắt, Vương Nguyên tớ ra lệnh cho cậu mở mắt ra... More

Chương mở đầu
Phần I - Chương 1: Một đóa hoa
Chương 2: Nhân Duyên - 1
Chương 3: Nhân Duyên - 2
Chương 4: Dịch Dương Thiên Tỉ
Chương 5: Tạo ra định mệnh
Chương 6: Mắc bẫy
Chương 8: Vương Nguyên
Chương 9: Chính cung hoàng hậu
Chương 10: Thi đấu
Chương 11: Chăm sóc
Chương 12: Nếu có lần sau, em sẽ đi cùng anh chứ?
Chương 13: Sợi dây liên kết
Chương 14: Hiểu nhầm
Chương 15: Nuôi anh thành heo
Chương 16: Lựa chọn
Chương 17: Quyết định.
Chương 18: Vương Nguyên - 2
Chương 19: Rời đi
Chương 20: Không thể từ chối
Chương 21: Leo núi
Chương 22: Chúng ta thử đi
Chương 23: Tiệc sinh nhật
Chương 24: Món quà sinh nhật
Chương 25: Bức ảnh duy nhất
Chương 26: Cách ngu ngốc nhất
Chương 27: Vương Tuấn Khải
Chương 28: Vương Nguyên trở về
Chương 29: Ngã rẽ
Phần II - Chương 30: Cuộc sống mới
Chương 31: Thiên Tỉ ngoại truyện - 1
Chương 32: Thiên Tỉ ngoại truyên - 2
Chương 33: Vương Tuấn Khải ngoại truyện
Chương 34: Dịch giáo sư
Chương 35: Nhà tài trợ
Chương 36: Trái tim tôi, chưa từng đề phòng anh
Chương 37: Bố
Chương 38: Sự thật
Chương 39: Quá khứ lặp lại
Tâm sự mỏng :D
Chương 40: Đã lâu không gặp
Chương 41: Chuyện bảo vệ, sau này tôi sẽ lo
Chương 42: Tạm biệt mối tình đầu
Ngoại truyện 1: Vương Tuấn Khải
Ngoại truyện 2 - Vương lão gia
Ngoại Truyện 3: Sau này
Lời kết

Chương 7: Thói quen

422 30 0
By tabi1228

Không biết qua bao lâu, từ khi nào, bỗng một ngày Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không còn thấy phiền phức khi Vương Tuấn Khải đến tìm cậu nữa.

Khi đang ngồi trên băng ghế đá chờ Vương Tuấn Khải đến phòng giáo vụ lấy hồ sơ, Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình nghĩ. 

Gần đây hình như Vương Tuấn Khải theo cậu cậu cũng không cảm thấy quá ghét bỏ như trước, thậm chí có lúc vẫn bị gương mặt như con mèo lớn khoa trương của anh ta thuyết phục cậu ngồi đợi đây, chỉ để cùng nhau đi về một đoạn, như bây giờ chẳng hạn.

Ngày thường Vương Tuấn Khải đến tìm cậu đi ăn cơm, tan học liền luyên huyên bên tai cậu cho đến tận cổng nhà. Cuối tuần Vương Tuấn Khải theo cậu đến thư viện trung tâm, thỉnh thoảng còn mua cả vé xem One Piece đứng trước mặt cậu, một mực kéo cậu cùng đi xem. Dù quá nữa thời gian Dịch Dương Thiên Tỉ đều ngủ quên nhưng Vương Tuấn Khải không vì vậy mà mất hứng thú, cách mấy ngày sau lại huơ huơ trước mắt cậu cặp vé Angry Bird.

Dịch Dương Thiên Tỉ sâu sắc muốn biểu đạt, anh hai à, năm nay anh đã 19 tuổi rồi có thể chọn phim nào khác ngoài hoạt hình hay không?

Dĩ nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ không nói ra, đơn giản đổi thành vé phim Marvel. Nếu đã không thể thoát khỏi, vậy sẽ lựa chọn thể loại thích hợp vẫn hơn.

Vậy mà sau khi xem xong, Vương Tuấn Khải một mực đi bên cạnh cậu buông lời chọc ghẹo, Thiên Tỉ, em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn xem phim siêu anh hùng?

"!!!!!!!!"

"Hey Thiên Tỉ đi thôi, anh mua cho em trà sữa Đài Loan chính gốc nhé mà em thích nhất nha"

Vương Tuấn Khải gọi lớn khiến dòng suy nghĩ cắt ngang, lại thở dài nghĩ một chuyện khác. Anh hai, không biết tự bao thức uống thích nhất của Vương Tuấn Khải lại biến thành của mình nữa, không cần phải dán cả sở thích của mình lên người tôi đâu nha.

Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn sang mấy cuốn sách Vương Tuấn Khải đang cầm trên tay, chạm rãi hỏi:

"Vương Tuấn Khải, sao chẳng bao giờ thấy anh đọc những quyển sách về chuyên ngành vậy?"

Vương Tuấn Khải dừng chân, vô duyên vô cớ trưng ra bộ mặt ủy khuất khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không kịp hiểu tình huống.

"Thiên Tỉ, bây giờ anh nói chuyện này, em có như những cô gái trong phim chiếu lúc 8 giờ cảm thấy bị lừa dối rồi xa lánh anh không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ bộ mặt vẫn bình tình như trước.

"Chuyện gì?"

Vương Tuấn Khải cúi đầu, hai chân chà tới chà lui vào mặt đất.

"Thật ra ... thật ra anh không có học ban tự nhiên, anh học khoa nghệ thuật"

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy buồn cười, tên này thực sự nghĩ cậu là một tên ngốc. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ không vạch trần, lạnh lùng hỏi.

"Vậy anh đến khoa công nghệ báo danh làm gì?"

Vương Tuấn Khải hình như cảm nhận chút lạnh lùng bên trong lời nói gấp gáp ngẩng đầu giải thích, rốt cuộc lại không biết phải lấy lý do gì liền ấp úp.

"Anh ... anh ... cái đó anh ... anh ..."

Cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng quyết định thật thà.

"Ban đầu là để trêu em đấy"

"Anh có bệnh sao?"

Vương Tuấn Khải nghe xong liền nắm lấy cánh tay của Dịch Dương Thiên Tỉ mà lay:

"Đúng vậy, anh là có bệnh đấy Thiên Tỉ, nếu bây giờ em lơ anh vì chuyện này anh sẽ ngất xĩu ở đây, anh nói thật đấy"

Lần này Dịch Dương Thiên Tỉ thực sự buồn cười, nhưng vẫn kịp thời nuốt vào trong.

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Chuyện đó, câu lạc bộ bóng rổ cũng không có"

"!!!"

Vương Tuấn Khải nhanh nhảu bước lên trên đứng trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Nhưng anh bỏ tờ đơn CLB du lịch đi rồi mà, sang tuần sau anh chính thức là thành viên của CLB bóng rổ."

"!!!"

Con người này chuyện gì cũng làm ra được, không biết đâu là giới hạn của anh ta. Dịch Dương Thiên Tỉ nghiên vai đi ngang qua, Vương Tuấn Khải lại lót tót theo sau nói không ngừng.

Có điều Vương Tuấn Khải đâu biết, chuyện anh học ban nghệ thuật Dịch Dương Thiên Tỉ đã biết từ lâu. Ngày đầu tiên vào trường không phải banner giới thiệu khoa có hình anh ta hay sao?

Người này thực sự ngốc đến cực hạn.

Khiến cậu nhịn một bụng buồn cười cũng chỉ có người này.

Continue Reading

You'll Also Like

43.8M 1.3M 37
"You are mine," He murmured across my skin. He inhaled my scent deeply and kissed the mark he gave me. I shuddered as he lightly nipped it. "Danny, y...
1.3M 58K 104
Maddison Sloan starts her residency at Seattle Grace Hospital and runs into old faces and new friends. "Ugh, men are idiots." OC x OC
7.3M 303K 38
~ AVAILABLE ON AMAZON: https://www.amazon.com/dp/164434193X ~ She hated riding the subway. It was cramped, smelled, and the seats were extremely unc...
1.1M 37.7K 63
𝐒𝐓𝐀𝐑𝐆𝐈𝐑𝐋 ──── ❝i just wanna see you shine, 'cause i know you are a stargirl!❞ 𝐈𝐍 𝐖𝐇𝐈𝐂𝐇 jude bellingham finally manages to shoot...