Thuỷ hỏa giao dung (chi mun l...

By thanhthanh1144

13.7K 307 0

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã. Thể loại: Hiện đại, ấm áp, H sence, HE. Độ dài: 130 chương. Couple: Cố Úc Diễm & Tần... More

Chương 1
Chương 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46 H
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67 H
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87 H
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102 - Phiên ngoại (Chuyện nhà của Đản Đản)
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112 H
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124 H
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130

Chương 21

98 6 0
By thanhthanh1144

Editor: nhatientri

Beta: Phanh_97

"Cái này, đi thử đi". Lời nói không nửa điểm độ ấm, làm người ta nghe chẳng phân biệt được biểu tình, động tác lưu loát, bộ dáng Tần Thanh Miểu như vậy, chỉ làm cho Cố Úc Diễm bên cạnh xem mà ngơ ngác.

Thấy nàng không có phản ứng, Tần Thanh Miểu nhăn mi, làm như bất mãn, ngữ khí tăng thêm vài phần, "Còn không đi!"

"A...hảo...". Tiếp nhận chiếc áo lông trong tay nàng, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn vào phòng thay quần áo, trong mắt không khỏi hiện lên một chút mê hoặc.

Nguyên lai là lúc tản bộ ở ngã tư đường, bất tri bất giác đi qua các cửa hiệu buôn bán ở trên đường, sau đó Tần Thanh Miểu liền kéo nàng vào đây.

Kết quả....cư nhiên giúp nàng chọn lựa quần áo?

Nhức đầu, cởi áo khoác, đem áo lông phủ lên áo sơ mi trên người, lại đẩy cửa mà ra, nhìn thấy trong tay Tần Thanh Miểu cầm vài món quần áo, thấy chính mình ra, động tác nhíu mi thường ngày lại xuất hiện, nhẹ nhàng bước lại đây, đưa quần áo phóng lên tay nàng, sau đó mặt không chút thay đổi giúp nàng chỉnh hảo áo lông, đem cổ áo sơ mi sửa lại.

Trong tay cầm vài kiện quần áo, nữ nhân lạnh lùng trước mặt thì ra vẻ còn thật sự vì chính mình sửa áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Úc Diễm không tự chủ được mà chậm rãi đỏ lên.

Sau khi sửa xong, vuốt vài cái lên bả vai, lui ra sau đánh giá trong chốc lát, đúng lúc chạm vào tầm mắt của Cố úc Diễm, Tần Thanh Miểu lập tức ngây ngẩn cả người, mày hơi giật giật, đang định nhìn kỹ, Cố Úc Diễm lại tránh ánh mắt nàng, gãi đầu, "Ngô...rất kỳ quái sao?"

Vì cái gì dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, là cảm thấy nàng mặc quần áo này trông khó coi sao?

Cũng đúng nga...nếu như là ca ca, mặc quần áo này hẳn là trông rất đẹp mắt, cơ thể của nàng cùng ca ca làm sao giống nhau được?

Cảm xúc nhất thời xuống thấp, Cố Úc Diễm cúi đầu, trong tay còn đang cầm quần áo Tần Thanh Miểu chọn, đang có chút hối hận nghĩ, Tần Thanh Miểu lại mở miệng, "Đem áo lông cởi ra, rồi thử tất cả quần áo này"

"Nga...". Vẫn cúi đầu không nhìn Tần Thanh Miểu, ôm quần áo xoay người vào phòng, mỗi lần thay áo đều ra ngoài cho Tần Thanh Miểu nhìn một cái, tầm mắt lại không dám dừng trên người Tần Thanh Miểu.

Quần áo này kỳ thực là muốn mua cho ca ca.

Không muốn nghĩ như vậy, nhưng rồi lại không nhịn được mà nghĩ như vậy, mãi cho đến khi Tần Thanh Miểu nói nhân viên của hàng thanh toán hết số quần áo đó, Cố Úc Diễm mới có chút mơ hồ phát hiện, trong tay đã có mười gói to.

"Ách...". Căn bản có chút không hiểu theo nàng đi ra khỏi gian hàng, nhìn đến nữ nhân vẫn luôn nhanh hơn nửa bước so với mình, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng, "Thiệt nhiều...."

"Ân, đủ cho em dùng trong cả mùa đông". Tần Thanh Miểu thản nhiên nói xong, ôm cánh tay nhìn đằng trước, dừng một chút, lại nói, "Em vừa mới suy nghĩ cái gì?"

"A?"

Dừng bước, hai tay thả ra, Tần Thanh Miểu vẫn nhìn thẳng phía trước, "Quên đi".

"Hả?". Cố Úc Diễm khó hiểu, đuổi kịp, hỏi một tiếng, thấy nàng không thèm nhắc lại, cũng không nhiều lời nữa.

Như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn nói cho Tần Thanh Miểu mình suy nghĩ cái gì.

Chính là mới đi hai bước, Tần Thanh Miểu lại dừng bước, Cố Úc Diễm cũng dừng lại theo, thấy nàng nhíu mi nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút ngây người.

Đèn đường ở đây không phải cái loại màu trắng tiết kiệm năng lượng, mà lại có chút mờ nhạt, mà mờ nhạt này lại làm cho người kia mang theo chút khí tức ấm áp, vẫn là giày cao gót cùng quần tây áo sơ mi, phụ kiện bên ngoài ra vẻ một đại nữ nhân, nhưng thoạt nhìn cảm giác lại không giống.

"Đưa đây". Tay đưa ra, cằm hất lên, Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói.

Chớp chớp mắt, ngay sau đó nhờ ánh mắt Tần Thanh Miểu mà hiểu được ý nàng, Cố Úc Diễm nhếch miệng, "Tôi cầm được rồi, không nặng".

"Đưa đây". Vẫn hai chữ ngắn gọn, Tần Thanh Miểu nhìn nàng, vẻ mặt không có biểu gì.

" Thật sự không..." Còn muốn nói cái gì, lại bị một chứ đánh gãy, Có Úc Diễm rất bất đắc dĩ.

"Một". Mặt không chút thay đổi mà nói.

Có ý tứ gì? Cố Úc Diễm nghĩ vò dầu, nhưng bởi vì hai tay hai túi to mà không thực hiện động tác.

"Hai". Chữ thứ hai tự đi ra, người không hiểu rốt cục cũng hiểu, bất đắc dĩ nhìn Tần Thanh Miểu, đem mấy cái gói to ở tay phải chuyển qua tay trái, chỉ chừa một gói to đưa cho Tần Thanh Miểu, "Đây"

Khóe mắt kéo lên, tầm mắt hướng lên trên, cùng Cố Úc Diễm đối diện một lát, môi bạc khẽ mở, "Ba".

Vừa dứt lời, liền xoay người chạy lấy người.

" ...", Cố Úc Diễm quay lên nhìn thân ảnh gầy yếu kia chạy càng lúc càng nhanh, vội vàng chạy chậm đuổi kịp, "Tôi lấy động a" ( hông hiểu gì hết, kiến thức có hạn)

"Ân". Ngữ khí không cảm xúc

"Thật sự lấy động"

"Ân". Vẫn là như vậy

"....thật là ngạo kiều (mặt ngoài kiêu ngạo, bên trong xấu hổ) a". Người nào đó không biết sống chết nói.

Ngừng cước bộ, quay đầu hí mắt nhìn chằm chằm Cố Uc Diễm, ngữ khí Tần Thanh Miểu băng hàn lộ ra một chút nghi hoặc, "Ngạo kiều?"

"A....khụ khụ..." Ý thức được mình vừa nói sai, vội vàng ho khan hai tiếng, "Kiêu ngạo, kiêu ngạo, tôi là nói kiêu ngạo..."

Ngạo kiều cái gì, vẫn là trong khoảng thời gian đọc tiểu thuyết bách hợp mà vụng trộm xem được...Hơn nữa, quả thật cảm thấy đối khi cử chỉ Tần Thanh Miểu có chút ngạo kiều, nhưng ý tưởng này, nàng làm sao dám để Tần Thanh Miểu biết.

"Kiêu ngạo?". Lập lại từ này, có chút hồ nghi đánh giá vẻ mặt bất an của người kia, một lát sau, xoay người đi về phía trước, "Em có thể trở về trường".

"...." Cố Úc Diễm không nói gì.

Nhắm mắt theo toà băng sơn, thời điểm đi ngang qua một gian hàng bán đồ lưu niệm, ánh mắt nhanh chóng bị thứ đồ đặt trong tủ kính hấp dẫn, "Hảo đáng yêu".

Người kia sớm đã chậm cước bộ theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nhìn thấy trong tủ kính một chú gấu bông ngượng ngùng híp mắt lại, khóe miệng run rẩy hai cái.

Cùng người kia....thật là giống.

Nghĩ như thế, nhưng Tần Thanh Miểu lại không nói, quét mắt nhìn người đang ngơ ngác một cái, cười nhạo một tiếng, "Tiểu hài tử".

Há hốc miệng, quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đối vời lời nói của nàng thực bất mãn, "Làm gì mà tiểu hài tử, ngay cả người lớn cũng có thể chơi".

"Ngây thơ". Liếc nàng một cái, ngữ khí làm như khinh thường.

" ...". Cố Úc Diễm nhất thời có cảm giác bi đát, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, hồi lâu sau, "Này...không phải như vậy!"

"Phải không?". Tần Thanh Miểu ngữ khí bình thản mở miệng, "Còn không phải là tiểu hài tử".

"....Không phải a, cái này gọi là gấu tưởng niệm...." Nhức đầu, vẻ mặt thật sự giải thích, Cố Úc Diễm một lần nữa dùng ánh mắt giống như có thể ngay lập tức phóng tới ngực con gấu kia, trong lúc nhất thời có chút thì thào, "Tôi nhất định sẽ nghĩ đến chị...'

Ôm ngực chờ nàng nói chuyện, lại nghe thấy lời như vậy, Tần Thanh Miểu ngẩn ra, ngưng mắt nhìn Cố Úc Diễm một lát, khôi phục bộ dáng tự nhiên, xoay người từng bước đi về phía trước, "Xem ra em tỉnh rượu rồi, vậy trở về lái xe đi".

Hồi phục tinh thần, ý thức được mình vừa nói cái gì, Cố úc Diễm lập tức cảm thấy có chút quẫn bách đứng lên, lại đuổi theo bước chân Tần Thanh Miểu, không dám nhiều lời nữa, "Ân".

Nếu còn tiếp tục nói, nhất định Tần Thanh Miểu sẽ phát hiện ra tình cảm của nàng.

Lại tản bộ về phía nhà hàng, Cố Úc Diễm ngồi ở ghế điều khiển, nghĩ đến khi ngồi bên người Tần Thanh Miểu, mình ngay cả trong cuộc thi đều bảo trì bình tĩnh lại cư nhiên có chút khẩn trương.

Lại liếc nàng một cái, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, Tần Thanh Miểu vẫn không nói chuyện, mà là ôm cánh tay dựa vào cửa kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vụng trộm nhìn Tần Thanh Miểu, nghĩ nàng chắc đã mệt mỏi, Cố Úc Diễm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, thở sâu rồi khởi động xe, đem xe ra khỏi bãi đỗ. Sau khi đi được một đoạn thì cảm thấy tâm tình bình phục, dư quang liếc nhìn bộ dáng Tần Thanh Miểu từ từ nhắm mắt. Cố Úc Diễm chậm rãi đem xe ngừng sang một bên, cởi áo khoác ra đắp lên người nàng, đem nhiệt độ chỉnh lên cao, mới tiếp tục lái xe.

Hơi hơi mở mắt nhìn người đang chăm chú lái xe, Tần Thanh Miểu lại một lần nữa nhắm lại đôi con người trong trẻo, nhẹ tay miết nhẹ một góc của áo khoác.

Continue Reading

You'll Also Like

7K 130 107
Tác phẩm: Thẩm giáo thụ của ta Tác giả: Thất Họa Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Thị giác tác phẩm: Lẫn nhau cô...
207K 13.5K 79
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
7.6K 126 13
Tác giả: Phương Tiện Diện Quân Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại , HE , Tình cảm , Báo thù , Trọng sinh , Hào môn thế gia , Cung đình hầu tước...
5.1K 331 32
Lại cái vô lại Hán Việt: Lại liễu cá vô lại Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu Tình trạng: Hoàn thành 28 chương Thôn nhỏ nàng cùng nãi nãi sống nươn...