[Shortfic] [SUGA x Fictional...

kkyorae द्वारा

44.1K 2K 75

Anh vẫn yêu em, dù muôn trùng xa cách. अधिक

Chương Một.
Chương Hai.
Chương Ba.
Chương Bốn.
Xin Chào! (Author's Note)
Chương Năm.
Chương Sáu.
Chương Bảy.
Chương Tám.
Chương Chín.
Chương Mười.
DO YOU WANT TO HAVE SOME EXTRAS?
EXTRA 1: Gia đình nhỏ.
EXTRA 2: Hữu Duyên Vô Phận.
EXTRA 3: Hạnh phúc cho tất cả.
EXTRA 4: Happy Ending.

Chương Mười Một.

2.5K 129 22
kkyorae द्वारा

P/s: Kế hoạch ban đầu của mình chỉ đúng 10 chương thôi nhưng vì tính lười và ham chơi của mình mà nó đã kéo dài đến tận chương thứ 11.

Dù sao thì,chúc các bạn có một mùa Valentine vui vẻ!

__________________

Em hỏi anh,yêu một người như thế nào.Anh trả lời,yêu thì cứ yêu thôi,sao cứ phải thế này thế kia mới gọi yêu?

Yoongi's POV.

Bản thân vừa mơ thấy một giấc mơ rất tệ hại,tôi cảm thấy bản thân mình như không còn một chút sức lực nào nữa.Trong không gian hư ảo ấy tôi cứ chạy và chạy liên tục để theo kịp được bóng lưng của em,và bất cứ khi nào duỗi tay ra,em lại biến mất không chừa lại chút dấu vết nào khiến tôi rất khổ sở mà tìm kiếm bóng hình của em thêm lần nữa.

Eunhwa,em ám ảnh anh ngay cả trong giấc mơ luôn rồi!

Tôi trở mình,qua sự tiếp xúc của làn da cảm nhận hình như có một vòng tay đang đặt ngang eo cùng với hơi thở nóng đều đặn phả vào lồng ngực mình nên nhíu mày.Không nhầm thì lúc thiếp đi tôi nằm một mình trong phòng,lại khóa cửa rất chặt thì người bên cạnh tôi ngay lúc này là ai cơ chứ?Không phải là bất cứ thành viên nào,vì cơ thể rất nhỏ nhắn khác thường.

Tôi lập tức mở mắt.

Đập ngay vào mắt tôi là em với tư thế ngủ quen thuộc: Nằm co người lại,nghiêng sang trái và ôm chặt lấy bất cứ thứ gì mình đang xuất hiện trong tầm với của mình.Em khẽ rên lên như một con mèo,đầu dụi vào ngực tôi khiến cả thân thể bỗng nhiên trở nên căng thẳng và gồng lên một cách thiếu tự chủ.

"Eunhwa?"

Bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt đang ngủ say của em,sự tiếp xúc thân quen này khiến tôi có một chút choáng ngợp.Tôi không phải đang mơ,đúng chứ?

"Eunhwa,là em thật đúng không?"

Tôi không tự chủ được mà ôm chặt lấy em trong tay mình rồi hôn lên tóc em,muôn vàn câu hỏi tại sao thế này,tại sao em lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi lúc này hiện lên trong đầu và xoay tôi như chiếc chong chóng vậy.

"Min Yoongi,em ghét anh.Em ghét anh..."

Em thì thầm trong giấc ngủ,tay chân vung loạn xạ khiến tôi dở khóc dở cười.Công chúa,em ghét anh cũng phải,là anh có lỗi với em,là anh ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình.

"Anh không tỉnh lại là em đánh chết anh xong rồi tự tử giống anh luôn ấy!"- Em đột nhiên gào lên,nước mắt thấm đẫm cả chiếc áo của tôi.

Tỉnh lại?Tại sao em lại nói như vậy?Tôi vẫn ở trong phòng mình cơ mà,lại còn tỉnh như sáo thế này thì làm gì có chuyện tự kết liễu đời mình chứ?

"Eunhwa,em tỉnh dậy đi,em tỉnh dậy cho anh xem nào!"- Tôi vỗ liên hồi vào má em khiến em nhíu mày rồi chậm chậm mở mắt.Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Yoongi?"- Em thì thào,ngước lên nhìn tôi.Khi cả hai chạm ánh mắt,đôi mắt ngái ngủ đầy quầng thâm đen bỗng nhiên mở to ra,biểu cảm đầy ngạc nhiên khiến tôi cười ngây ngốc- "Min Yoongi,anh....Anh...Anh tỉnh lại rồi sao?"

Tôi nghiêng đầu không hiểu khi nghe em nhắc đến chữ "tỉnh lại".

"Eunhwa,em nói vậy là sao?Sao em liên tục nhắc đến hai chữ ấy vậy?"

"Anh không biết gì sao,Min Yoongi?Anh đã ngất lịm đi vì sử dụng thuốc ngủ quá liều đấy,anh đúng là ngu xuẩn thật,có ai trên đời này lại đi trộn thuốc ngủ lại để mà uống không hả?"

Tôi tỉnh người.

"Nhìn cả cơ thể anh xem,nhìn xung quanh anh xem anh đang mặc cái gì,nằm trên cái gì và đang ở đâu đi!"

Eunhwa hét lên,em đứng dậy lao ra khỏi giường,gương mặt đỏ gay giận giữ đưa ngón trỏ chỉ vào mọi thứ xung quanh.Tôi nhìn theo tay em,nhận ra cơ thể tôi đang được bao phủ bởi bộ quần áo màu trắng nhạt của bệnh viện và tôi thì đang nằm trên chiếc giường được bao phủ bởi drap giường lạnh ngắt màu trắng.Theo tay em,bàn tay phải của tôi đang được gắn với cây kim dịch truyền đã truyền được quá nửa.Và theo bàn tay của em,tôi nhận rằng mùi thuốc vô trùng- thứ mùi hương mà tôi ghét cay nhất,giờ đây đang tràn đầy trong khí quản của tôi.

"Ai là người đưa anh đến đây?"- Giọng tôi run lên.

"Tất cả mọi người."- Em lạnh nhạt,xoay người lại né tránh ánh nhìn của tôi.

"Ồ"- Tôi chỉ biết thốt lên như thế rồi im lặng.Chẳng phải mọi thứ giờ đây đã quá ngại ngùng rồi sao?Em,tôi nên gọi em là gì đây?Bạn,hay người yêu cũ?

"Còn em thì sao?"

"Sau khi anh vào viện,anh NamJoon gọi cho tôi."

Chết tiệt,cái chữ "người yêu cũ" như bóp nghẹt tim tôi vậy!Tôi căm hờn nó hơn bất cứ thứ gì ở trên đời này!Tôi nhìn em,cổ họng như nghẹn lại,những câu từ đã soạn trước kia để nói với em giờ đã bay đi mất như cơn gió rồi.Đầu óc rỗng tuếch,tôi ngập ngừng chẳng biết phải lên tiếng ra sao,chẳng biết phải nói xin lỗi bao nhiêu lần và như thế nào để níu lấy hi vọng nhỏ nhoi rằng em sẽ tha thứ cho kẻ ngu xuẩn này nữa.

"Eunhwa..."

"Anh Min,tôi nghĩ mình nên về thì hơn.Ở đây đã hết công việc của tôi rồi."

Em cắt ngang lời tôi rồi dợm bước đi thì bàn tay tôi đã níu lấy chiếc áo len màu xám nhạt của em bằng cả sức lực.Cả cơ thể em ngã vào người tôi,cánh tay tôi lập tức khóa lại chẳng cho em một cơ hội để trốn thoát.

"Min Yoongi,anh tự trọng một chút.Chúng ta bây giờ không còn mối quan hệ ràng buộc nào nữa rồi!"

"Quỳnh,em nghe đây,anh chỉ nói một lần nên em hãy nghe rõ.Xem như đây là sự kết hợp của xin lỗi,cầu xin và ép buộc đi."

Lần đầu tiên chính bản thân phát ra tên thật của em,tôi không khỏi lo lắng xen lẫn hạnh phúc.Người con gái mang cái tên đẹp đẽ này chính là người mà tôi yêu nhất trên tất thảy mọi thứ của cuộc đời này.

"Anh sẽ không xin lỗi em,vì đằng nào thì nó cũng quá vô dụng.Chỉ xin em hãy cho anh một cơ hội để khiến em quay trở về bên anh,có được hay không?"

"Đã cho anh quá nhiều,anh còn muốn nữa sao?"- Giọng em run run,đôi vai buông thõng đầy mỏi mệt.

"Không đủ,Quỳnh ạ.Anh là một kẻ tham lam,muốn có nhiều hơn một cơ hội.Anh muốn có được em,bên cạnh em,là người đàn ông của cuộc đời em mà không một ai trên thế giới này thay thế được!Min Yoongi này cũng ích kỉ không kém em đâu."

Tôi cười chua chát.

"Mất em rồi thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

"Min Yoongi,anh đừng có mở miệng ra là nói bậy bạ.Anh có một cuộc sống đáng để sống,còn tương lai sự nghiệp ở phía trước đang chờ anh.Tôi đây chỉ là một dấu chấm phẩy nhỏ bé xuất hiện trong cuộc đời anh mà thôi,có đáng gì để níu giữ đâu!Anh phải trân trọng bản thân,đừng yếu đuối như vậy chứ!"

"Nhưng em chính là sức mạnh của anh cơ mà.Anh yêu em,yêu thì chính là yêu,em đừng hỏi anh vì sao.Quỳnh à,anh cầu xin em!Anh cầu xin em đấy!Em có biết anh mơ ước được xây dựng một gia đình hạnh phúc với em như thế nào không?Anh sẽ trân trọng em từng phút giây của cuộc đời này,anh xin thề với em."

Em im lặng.Tôi nhận ra mình đã khóc từ lúc nào chẳng hề hay biết nữa.Đúng,là tôi yếu đuối.Nhưng kẻ yếu đuối này lại yêu em đến chẳng thể diễn tả nổi bẳng lời nữa rồi!

"Anh biết vì sao chúng ta chia tay nhau,rồi lại làm lành,rồi lại chia tay,lại làm lành như thế này không?Và em cũng nhận ra mình thật ra quá yếu đuối trước anh,Yoongi à."

Em quay lại nhìn tôi,gương mặt xinh đẹp nhưng đầy mệt mỏi ghé sát vào tôi.Hơi thở nóng hổi khiến tôi cảm thấy căng thẳng.Ánh mắt em dịu đi.

"Vì chúng ta đích thị là những kẻ rắc rối."

Một cái hôn rơi trên má tôi.

"Anh là một kẻ khiến tim em tràn đầy hạnh phúc nhưng cũng đầy đau đớn.Em căm ghét anh nhưng cũng yêu anh đến chết đi sống lại."

Lại một cái hôn nhẹ nữa.

"Và em là một người có khả năng khiến Min Yoongi có lòng tự trọng cao ngất trời anh đây phải cầu xin em...."

Em thì thầm.

"Chẳng phải chúng ta rất hợp nhau sao?"

Em bật cười,những giọt nước mắt long lanh rơi xuống môi,khiến tôi nếm được sự đau đớn và chua xót rồi thật bất ngờ,em hôn tôi.

Một nụ hôn không quá vội vã,không kiểu cách như bao nụ hôn khác.Nhưng nó đánh dấu cho sự khởi đầu mới của cả tôi và em.

Chậm rãi,nhẹ nhàng nhưng không hề kém phần mãnh liệt.

"Sau bao năm,anh vẫn là người khiến em phát điên sau mỗi cái hôn dài như thế,Min Yoongi!"

Em thì thầm,nhịp thở gấp gáp khiến tôi bật cười ôm lấy em vào lòng.Cả cơ thể nhỏ nhắn của em được bao trọn trong vòng tay tôi khiến tôi vui sướng không thể tả nổi.Thứ cảm giác thân quen này chính là điều tôi đã đánh mất suốt bao năm qua!

Chiếc lịch để bàn trên kia có một vòng tròn được khoanh đỏ.Mười bốn tháng hai.

Tôi hôn lên tóc em rồi cười ngây người,khẽ vuốt ve nó rồi cúi người thấp xuống mà thì thầm vào tai em.

"Lễ tình nhân vui vẻ,thế giới nhỏ bé của anh!"

______________END______________

पढ़ना जारी रखें

आपको ये भी पसंदे आएँगी

8.4K 483 24
Giờ nơi đây cô không biết nên oán trách ai bây giờ, trong việc này ai là người có lỗi, cô nên căm ghét ai đây, chắc chỉ có thể là ông trời, ông trời...
155K 10K 34
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...
592 88 30
Ship sujen , taesoo , lizkook , jirose Ghét bangpink mong lướt qua
321K 12.6K 86
lichaeng cover