[Bác Chiến] Sà Vào Lòng Ta

By Aurora1823

200K 20.3K 1.1K

Tên: Sà Vào Lòng Ta (aka Lại Đây Vương Phi) Tên gốc: 《妃来我怀》 Tác giả: 汪漫祺爱吃鱼 Cover by: 1012 Thể loại: ABO, son... More

Giới thiệu
01
02
03
04
05
06
07
08
09
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29A
29B
30
31
33
34
35
36
37
38
39
40
41
42
43
44
45
46
47
48
49
50
51
52
53
54
55
56
57
58
59
60
61
62
63
64
65
66
67
68
69
70
71
72
73
74
Ngoại truyện 1: Hàn Lâm Viện lần đầu gặp gỡ
Ngoại truyện 2: Ngày thường ở trong cung
Ngoại truyện 3: Chuyện thành hôn ngày trước
Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 5
Phần kéo dài 1: Thư gửi ái thê
Phần kéo dài 2
Kéo dài 3

32

2.1K 215 6
By Aurora1823

Tiêu Chiến ngồi tựa trên đầu giường, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, nhìn hắn đi từ trong phòng ra ngoài phòng lại đi từ ngoài phòng vào trong phòng, cành hoa sơn trà trắng trong tay vẫn chưa tìm được chiếc bình rỗng nào để cắm.

"Em muốn xuống giường!"

Y nằm cả ngày trên giường, nằm tới mức xương cốt cũng mỏi nhừ, Vương Nhất Bác vốn đã quản y rất chặt, cái này không được cái kia cũng không được, bây giờ đến cả khe cửa sổ cũng không cho mở nữa, thời tiết đã ấm trở lại lâu lắm rồi, đệm chắn gió trên cánh cửa Đông Uyển vẫn chưa được gỡ xuống, cũng khổ cho Vương Nhất Bác vì muốn bên cạnh y mà ở được trong căn phòng bức bí khô hanh này.

"Em muốn xuống giường!" Y lặp lại lần nữa, không đợi Vương Nhất Bác đáp lời đã vén chăn lên muốn tìm giày xỏ vào, nhưng mấy ngày liền y không đặt chân xuống đất rồi, trước giường căn bản không có giày của y.

Y đi chân trần xuống, còn chưa kịp chạm lên nền nhà đã bị Vương Nhất Bác một phát túm lấy cổ chân, không nói lời nào nhét ngược vào trong chăn.

"Không được! Ta hỏi thái y rồi, bây giờ em mà nhiễm khí lạnh, sau này sẽ để lại mầm bệnh, đừng càn quấy nữa, ngồi về chỗ cũ bọc chăn cẩn thận."

Vương Nhất Bác giương khuôn mặt chính nghĩa lên, cành sơn trà kia bị hắn tiện tay gác trên mặt bàn, giọt nước lách ta lách tách thuận theo chiếc bàn gỗ đen rơi lên nền nhà, chỉ chốc lát đã không thấy vệt nước đâu nữa, đủ thấy trong căn phòng này bức bí đến nhường nào.

"Chàng đây là giam lỏng, trước đây không cho em ra khỏi phòng thì thôi đi, bây giờ đến giường cũng không cho xuống, chàng thế này là giam lỏng đấy Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác che chở quả thực kỹ càng, Vương Nhất Bác cả ngày chẳng làm gì cả, nếu không cấp thiết đến cửa phòng cũng chẳng bước ra, từ sáng tới tối chỉ lởn vởn xung quanh Tiêu Chiến, bưng thuốc đút cơm trước giờ không mượn tay người ngoài, trải qua mấy ngày nuôi dưỡng tỉ mỉ, cả người Tiêu Chiến từ trên xuống dưới đã không còn bất cứ chỗ nào khó chịu nữa, người y nhanh nhẹn thoải mái rồi, tất nhiên sẽ không ngồi yên được, liền bứt rứt rảnh rang kiếm chuyện.

Không ai nhắc về đứa nhỏ ấy nữa, bọn họ đều hiểu nhưng không nói, không ai nhắc tới, đối với hai người họ mà nói, quan trọng nhất là đối phương, không phải đứa trẻ chưa từng gặp mặt. Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến thương tâm, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác tích tụ trong lòng, thế nên hai người họ không hẹn mà cùng quyết định hoàn toàn buông bỏ.

Rốt cuộc là không có duyên phận, không cưỡng cầu được.

"Quả thực bị em nói trúng rồi, em còn không ngoan ngoãn nữa, bổn vương sẽ bọc chăn lên người em lấy dây thừng trói lại, để em khỏi động một tí là vén chăn lên."

Vương Nhất Bác cuối cùng đã tìm được một chiếc bình có thể cắm hoa ở gian ngoài, sau khi đặt cành hoa vào trong lại bày lọ hoa lên vị trí bắt mắt trên bàn trang điểm, thêm chút sức sống cho căn phòng bức bí khô hanh này.

"Vậy em phải ở trong phòng bao lâu ạ?" Tiêu Chiến mếu máo, tủi thân muốn chết, tai thỏ cũng rũ xuống theo cái đầu luôn rồi.

"Ở đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày."

"Trời đất ơi..." Tiêu Chiến kinh ngạc tới mức cằm cũng sắp rớt xuống đến nơi, ai có thể ở trên giường bảy bảy bốn mươi chín ngày cơ chứ? Y rất nghiêm túc nghĩ, nếu cứ nằm như thế thật, chân thật sự sẽ không tàn phế luôn chứ?

Y nhíu mày hoài nghi, rốt cuộc là cái tên không có đầu óc nào dạy Vương Nhất Bác cái lý lẽ dã man tàn bạo vô căn cứ thế này cơ chứ.

Bình thường Vương Nhất Bác thông minh lanh lợi lắm, thế mà cũng tin mấy lời xằng bậy không có giới hạn như thế này.

"Em ngoan ngoãn nằm trên giường năm ngày, nằm đủ năm ngày xong mới được xuống giường, nhưng không được ra khỏi cửa, cũng không được hóng gió, những suy tính lặt vặt vớ vẩn trong đầu em tốt nhất là thu lại nhân lúc còn sớm, nếu không xuống giường em cũng đừng mơ nữa."

Cái gì gọi là suy tính lặt vặt vớ vẩn?

Trong cái đầu nhỏ không lớn kia của Tiêu Chiến chứa đựng những thứ gì, người ngoài không rõ, Vương Nhất Bác lại rõ như lòng bàn tay.

Trộm chim anh vũ của Sơn Cổ về, ép anh vũ học thuộc thơ, không thuộc được y còn giận dỗi với một con chim bé tẹo.

Tháo đèn đuốc trong căn phòng này xuống, lấy con dao tiểu triện khắc các kiểu hình thù thỏ con lên trên, lần trước còn bỏ ra hai canh giờ, điêu khắc ra một con rồng trông sinh động như thật, buổi tối lúc thắp đèn đứng không vững, suýt chút cháy luôn cả lồng chụp bên ngoài.

Bưng chung rượu nâng ly kính ánh trăng, đối mặt với trăng bảo ta cạn đây ngươi tùy ý, ôm sách khảng khái hát bi ca, hướng vào gió tây than thở sao người héo mòn hơn hoa vàng ngoài cửa.

Những điều này Tiêu Chiến đều từng làm, Vương Nhất Bác đã không mảy may thấy bất ngờ nếu tiểu Vương phi của hắn còn có thể làm ra những chuyện kinh hãi thế tục khác nữa.

"Chàng đừng có ức hiếp người quá đáng!"

"Bổn vương còn có thể ức hiếp người quá đáng hơn nữa, Vương phi có muốn thử không?"

Vương Nhất Bác nói xong, nghiêng người lên trước dễ dàng nhốt chặt Tiêu Chiến giữa hai cánh tay, lưng Tiêu Chiến dán chặt lên thành giường, y ngoảnh đầu sang là có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Vương Nhất Bác, theo hô hấp phả lên gò má y.

Y rõ ràng rất mất tự nhiên, lại không chịu cam bái hạ phong: "Thanh thiên bạch nhật, Vương gia sao có thể nói năng tùy tiện như vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn chiếc tai thỏ đã đỏ ửng lên kia khe khẽ động đậy hai cái, biên độ cực kỳ nhỏ, không để ý kỹ sẽ không thể nhìn ra.

Đây là dấu hiệu phản ứng khi Tiêu Chiến xấu hổ ngại ngùng, tự Tiêu Chiến không biết, e rằng đến việc tai mình biết động đậy y cũng không biết, cả thiên hạ này chỉ có Vương Nhất Bác biết.

Lúc Vương Nhất Bác vô tình phát hiện ra, cảm thấy Vương phi của hắn quả thực đáng yêu chết mất, câu dẫn người ta muốn chết.

Hắn cười: "Bổn vương có tùy tiện hay không, Vương phi chẳng phải sớm đã lĩnh giáo rồi à? Sao vẫn cần phải hỏi?"

Tiêu Chiến né trái né phải không trốn được, dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, nhắm mắt lại mặc kệ Vương Nhất Bác.

Lông mi của Tiêu Chiến thật dài, vừa dài lại vừa dày, Vương Nhất Bác nghĩ, hắn muốn hàng lông mi xinh đẹp này dính đầy nước mắt, sau đó lại được hắn từng chút từng chút một hôn đi.

Hắn thở ra một hơi thật dài, đứng dậy phất phất ống tay áo đi rót nước uống, ngông cuồng lấp liếm sắc thái trên mặt mình: "Với cái cơ thể này của em bây giờ không chịu đựng được gì, thì đừng khiêu khích ta."

Tiêu Chiến thật thà ngồi đó không cả nhúc nhích vô duyên vô cớ bị đánh ngược lại một cú, người bị ngôn từ chòng ghẹo rõ ràng là y, bị hai cánh tay khóa chặt là y, tới cuối cùng cái danh kẻ háo sắc cũng rơi lên đầu y, Tiêu Chiến cạn lời, không muốn đếm xỉa tới Vương Nhất Bác thêm một chút nào nữa.

Y kéo chăn lên nằm xuống, trùm kín qua đầu đi ngủ!

Hứ! Vương Nhất Bác đúng là miệng lưỡi lanh lợi da mặt lại còn dày, cãi chày cãi cối còn cực kỳ vô lý! Y đường đường là một quân tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc sao có thể cãi lại được!

Y bị vài ba câu của Vương Nhất Bác làm cho giận dỗi nằm trong chăn lẩm bà lẩm bẩm, chẳng ngờ lại bị Vương Nhất Bác hiểu sai ý.

Vừa nãy Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến câu mất hồn, nhất thời đầu óc nóng lên không vận động được, tưởng Tiêu Chiến vì thấy hắn sắp hôn lại không hôn nên giận dỗi, Cảnh Vương gia sủng thê như tính mạng, trước giờ cũng chưa từng có lúc nào không thể thỏa mãn ái thê.

Thế là hắn lại ngồi lên mép giường, kéo chiếc chăn gấm Tiêu Chiến đang trùm kín bên ngoài xuống: "Đừng giận, sẽ hại thân. Nếu em muốn thì, có thể hôn, những cái khác thì không làm được."

Tiêu Chiến trăm miệng khó cãi, nhưng vẫn phải cãi.

Y vừa mở miệng, chữ còn chưa thốt ra, đã bị người trước mặt này thừa cơ tiến vào, môi lưỡi dây dưa quấn quýt lấy nhau, những lời muốn nói chưa đến giây lát đã không còn nhớ là gì nữa.

Tiêu Chiến hít thở khó khăn, tận tới khi choáng đầu hoa mắt, Vương Nhất Bác mới chịu tha cho y, ôm y dậy để y thở cho thuận khí: "Đã bảo là bây giờ em không chịu được rồi, hòa hoãn lại trước đã."

Câu này lại để Tiêu Chiến nghe thấy rồi, lần này y không muốn cãi nữa, cãi gì cũng là nghĩ một đằng làm một nẻo, kệ Vương Nhất Bác nói thế nào thì nói đi.

Continue Reading

You'll Also Like

316K 12.5K 85
lichaeng cover
3.2K 330 8
Ngày Bùi Tiến Dũng dắt theo hai thằng cháu Thanh Bình và Tuấn Tài còn chưa hiểu sự đời đi đón em út Văn Khang về nhà, anh đã quả quyết rằng: "15 năm...
Nợ By Candy🍭

Short Story

1.7K 70 12
Chu Huỳnh Thiên vì quậy phá, ăn chơi, đua đòi mà bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà.Sau khi bị đuổi thì bị bọn chủ nợ bắt. Nợ ai không nợ lại nợ trúng ông trù...
1.5K 77 11
Truyện được chuyển ver từ bản gốc HỦY TÂM CHÚ của tác giả Tùy Phong Phi. Editor: Băng Tiêu Nguồn: sweetdeath4u.wordpress.com Cp gốc: La Khởi - Lãnh V...