[Longfic/EDIT][ChanBaek] Tổng...

By hyunie00

48.1K 2.8K 48

More

Giới Thiệu
Chương 1-1
Chương 2-1
Chương 2-2
Chương 3-1
Chương 3-2
Chương 4-1
Chương 4-2
Chương 5-1
Chương 5-2
Chương 6-1
Chương 6-2
Chương 7-1
Chương 7-2
Chương 8-1
xin lỗi
Chương 8-2

Chương 1-2

3.1K 213 2
By hyunie00

Chương 1-2
Có thể đây là thể hiện cậu là một tài xế phá hoại, kiếp nạn của hôm nay, do ông trời giáng xuống cho Biện Bạch Hiền, là một thử thách sao?

Ý tứ của trời, cậu không đoán được, nhưng ngược lại cậu có thể xác định, cộng cả hai lần sửa xe, không, cộng thêm một khoản bồi thường cho cửa hàng hoa nữa, tổng cộng ba khoản tiền sửa xe, sẽ làm cậu gánh thêm một khoản nợ lớn, khó trả hết!

Cửa sổ thủy tinh bị gõ hai cái, cậu hạ cửa xe xuống, đứng bên cạnh chiếc xe thể thao là một khốc nam đẹp trai làm cho người ta lóa mắt.

Đáng tiếc giờ có một người dù đẹp trai cỡ nào đứng ở trước mắt cô, cô cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

"Cậu thanh niên này, có thể xuống xe nói chuyện một chút không?"

Người đàn ông đứng ở ngoài xe, thấy lái xe chính là một cậu trai da trắng hơn tuyết, xinh đẹp làm mắt người ta sáng lên, nhất thời, anh ngây người, nhưng là. . . . . .

Trong một ngày, hai chiếc xe thể thao liên tục bị đụng, là đàn ông, cho dù ai cũng sẽ nhớ đến Tam Tự Kinh.

Hiện tại trong lòng của anh chính là người đẹp bên cạnh, Tam Tự Kinh ở giữa.

"Tôi nghĩ, đây không phải lỗi của tôi!"Phác Xán Liệt không kiêu ngạo không tự ti, thái độ lại hết sức kiên định.

Đuôi xe thể thao của anh đã đi vào chỗ dừng xe rồi, thật sự không biết là cậu lái xe thế nào, mà còn có thể đụng vào đầu xe của anh.

"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi." Cậu biết, không muốn giải thích nhiều.

Thấy cậu vừa xuống xe liền nói xin lỗi, không giống mấy người thanh niên khác sẽ cậy vào vẻ ngoài của chính mình mà không chịu nhận lỗi.

Thái độ chịu nhận lỗi của cậu, đã để lại một ấn tượng tốt cho anh.

Anh dùng ánh mắt từng trải của mình nhìn cậu, đột nhiên thấy người con trai này xinh đẹp, trên mặt không có bất kỳ chút phấn son nào, nhưng có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, vóc người -- anh nhìn qua, nhanh chóng nhận xét cậu có dáng người gần như hoàn mỹ cũng phải được tầm, 95 điểm.

Gần hai năm qua, đây là vóc người mà anh cho điểm số cao nhất.

Càng nhìn cậu, tâm tình của anh càng lúc càng tốt. Đầu xe có một chút xây xước do bị đâm, bị đụng phải cũng đáng, ít nhất, để cho anh tìm được một người con trai 95 điểm.

Chỉ là, sự tốt bụng của anh duy trì không tới hai giây, sau khi nghe tiếp cậu nói, mọi thứ trở về con số không.

"Thật xin lỗi, tôi tên Biện Bạch Hiền, tôi là người giao hàng của tiệm hoa Wizard Of Oz, chỉ là, có thể sẽ không còn như vậy nữa rồi. . . . . . nhưng anh đừng lo, nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm . . . . . ."

"Có thể lặp lại một lần nữa, tên cậu là gì không?" Ánh mắt tinh nhuệ, giọng nói như hung ác hơn.

"Tôi? Biện Bạch Hiền".

"Trùng hợp như thế?"

"A!" Chẳng lẽ trong số bạn bè của anh ta, cũng có người cùng tên với cậu sao?

Phác Xán Liệt liếc nhìn cậu thật lâu, chợt từ trong túi móc ra một tờ giấy bị anh vo lại, anh đem cục giấy mở ra, đưa cho cậu xem.

"Tên cậu có phải viết như thế này không?"

Biện Bạch Hiền mặt buồn bực nhìn tờ giấy trong tay anh, cảm thấy chữ viết trên tờ giấy như vẽ bùa, thậm chí có điểm nhìn quen mắt --

Cậu nghiêm túc ngẫm nghĩ, cậu không có cho rằng anh và cậu nhàm chán cho nhau số điện thoại, nhưng, chữ viết này, càng nhìn càng cảm thấy là do cậu viết không sai nha!

Cậu ngẩng đầu nhìn anh một cái, xác nhận trước khi đâm vào xe của anh, không có gặp qua khuôn mặt này, trừ khi anh đi phẫu thuật chỉnh hình, nếu không thực sự, cậu chưa từng gặp anh.

"Xin hỏi, tờ giấy này từ đâu mà anh có vậy?" Cậu khiêm tốn hỏi.

"Cậu quên! Hay là giả bộ ngu?"

"Tôi nghĩ, tôi. . . . . .có thể là quên." Cậu có cho số điện thoại của mình cho một vài khách hàng nữ, nhưng khách hàng nam . . . . . .hầu như không có, trừ phi anh là bạn của một khách hàng nữ.

Nhưng là, cũng không đúng nha, điện thoại này không phải là của cậu, hai số cuối khác nhau.

Trong đầu cậu rối tinh lên, buồn bực nghĩ, trong tình huống nhầm lẫn nào đó, nhất định cho đối phương tên của cậu cùng số điện thoại, nhưng lại viết sai số điện thoại. . . . . .

Đây thật là một chuyện đau đầu!

"Cậy còn muốn đùa bao lâu nữa?" Lúc nãy cậu vừa xuống xe liền nhận lỗi làm cho anh có ấn tượng tốt, nhưng đã sớm bị anh vứt ra ngoài vũ trụ rồi.

"Tôi không có đùa? Anh không thấy tôi rất đang nghiêm túc suy nghĩ sao?" Không nghĩ ra! Cậu thực sự không nghĩ ra, không ngờ Biện Bạch Hiền tuổi còn trẻ, nhưng lại mắc chứng mau quên. "Tôi không muốn đoán, anh hãy nói cho tôi biết, tại sao anh lại có tờ giấy này?"

"Tờ giấy này là cậu viết không sai chứ?" Anh trầm giọng hỏi.

Cậu cẩn thận nhìn lại một lần nữa."Ừ, không sai, đúng là do tôi viết."

Trên tờ giấy này dù chữ như con gà bới, nhưng đối với cậu mà nói, giống như là nhìn mẹ ruột của mình, bảo cậu phủ nhận cũng khó khăn.

"Số điện thoại trên này, cũng là của cậu sao?"

"Cái này. . . . . . có chút giống nhưng..., nhưng không hoàn toàn đúng." Chân mày chau lại thành hai cái bánh quai chèo cuốn. "Thật sự là tôi không nhớ tờ giấy này là viết cho người nào."

"Biện Bạch Hiền." Trong cổ họng của anh như bị chặn lại.

"Đúng, không sai, tôi là Biện Bạch Hiền."

"Tôi có thể hỏi cậu một câu, hôm nay tổng cộng cậu đụng mấy chiếc xe rồi?" Anh ngăn sự tức giận trong lòng mình lại, nhìn chằm chằm hỏi cậu. Liên tục đụng vào hai chiếc xe thể thao của anh, anh tin kỹ thuật lái xe của cậu, còn phải luyện thêm.

Hai cái bánh quai chèo cuốn giống như cho vào chảo dầu, cậu cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, không tiếng động trả lời vấn đề của anh.

"Hôm nay cậu đụng vào hai chiếc xe", sắc mặt của anh đen thui. Cậu đâm vào hai chiếc xe đều là xe của anh, đúng là anh thật may mắn. "Chiếc xe kia sẽ không phải cũng là xe thể thao chứ?"

Cậu không nói gì gật đầu.

"Tôi có thể xem bằng lái của cậu được chứ?" Anh nghi ngờ cậu căn bản không có bằng lái.

Trước đây phạm sai lầm, cậu đuối lý đem bằng lái xe cho anh xem. "Thật xin lỗi, tôi. . . . . . tôi mới lấy được bằng lái, hôm nay là ngày đầu lái xe lên đường, xin. . . . . . xin bỏ qua cho."

"Ngày đầu tiên cậu lái xe?" Anh có nên tự nhận mình xui xẻo không?

Anh nhìn tên tuổi của cậu trên bằng lái, đúng là Biện Bạch Hiền, hình cũng là cậu không sai.

"Tại sao cậu dùng tên thật, nhưng lại viết số điện thoại giả? Nếu như tôi muốn truy cứu, tôi có thể tra ra tất cả tài liệu."

"Tôi. . . . . . tôi không có cho anh số điện thoại?"Biện Bạch Hiền buồn bực nhìn anh, lúc nào cậu cho anh số điện thoại của mình hả?

Anh lấy lại tờ giấy trong tay cậu, mắt bốc lửa lên án cậu."Đây là sau khi cậu đâm vào chiếc xe thể thao đầu tiên thì để lại cho tôi, cậu nhớ ra rồi chứ?"

Sau khi nghe anh nói, cậu mới nhớ ra, tờ giấy trong tay anh chính là mấy phút trước đụng vào một chiếc xe thể thao, cậu để lại cho chủ nhân của nó --

"Anh. . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . không thể nào!" Cậu trợn tròn con mắt, không dám tin nhìn anh.

Mặc dù cậu liên tiếp đâm vào hai chiếc xe của anh, hay là hai chiếc xe của anh đều bị cậu đụng vào, tỷ lệ xảy ra chuyện này so với việc bị sét đánh còn nhỏ hơn, nhưng nó lại xảy ra trên người hai người bọn họ.

"Chính là vậy!"

Mũi của hắn phun ra hai cục tức, trừng mắt nhìn cậu. Lần đầu, lửa giận lên cao làm anh muốn cắn một người con trai một miệng thật lớn.

"Tôi nghĩ, nhất định là do lúc đấy vội đi giao hàng, vội quá, nên viết sai số điện thoại. . . . . ." Biện Bạch Hiền ngồi ở bên chỗ lái phụ, nhắm mắt giải thích.

Phác Xán Liệt không muốn nghe cậu giải thích một chút nào, anh chuyên tâm lái xe, trong đầu chỉ nghĩ duy nhất một điều chính là -- từ lúc nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy, chủ động nói muốn giúp cậu lái xe về cửa hàng, và anh đã làm như vậy thật.

Vì cậu, anh hủy cuộc hẹn ăn trưa với cô người mẫu, anh chỉ có thể nói, anh sợ "ma xui quỷ khiến" cậu lại đụng vào chiếc xe thể thao thứ ba của anh.

"Anh không phải lo rằng tôi sẽ chạy mất, thật sự tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, chỉ là, có thể. . . . . . có thể thời gian bồi thường muộn một chút." Biện Bạch Hiền xấu hổ cúi đầu nói.

Muốn tiền sửa xe của cậu, không biết phải đợi mấy cái năm mới.

Nghe vậy, trong lòng Phác Xán Liệt càng tồi tệ hơn, anh lườm cậu một cái, im lặng không lên tiếng. Cậu cho là anh giúp cậu lái xe về cửa hàng, là sợ cậu chuồn mất?

Tiền của Phác Xán Liệt, có thể mua hơn chục chiếc xe thể thao mới cũng không thành vấn đề, hơn nữa, toàn bộ xe của anh đã mua bảo hiểm, nên công ty bảo hiểm sẽ giúp anh giải quyết tất cả.

"A, quá rồi!"

Đúng lúc Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, xe đã chạy qua cửa hàng bán hoa, hai giây sau khi cậu kêu lên, xe xoay mình quay ngược lại, nhanh tới mức làm cậu kinh ngạc, trong nháy mắt xe đã đỗ ở cửa tiệm hoa.

Tròn xoe mắt nhìn vì kinh ngạc, nhưng, đứng ở cửa là ông chủ đang chờ cậu về, cặp mắt trợn trừng kiêu ngạo, thật làm cho người khác sợ hãi.

"Có vẻ như ông chủ của cậu, đứng chờ ở cửa đã khá lâu rồi." Phác Xán Liệt nhếch lông mày khiêu khích, tâm tình vui vẻ bước xuống xe.

Không cần chờ đến lúc cậu xuống xe, ông chủ của cậu đã đến bên cạnh xe "chào đón cậu", hung hăng mắng cậu.

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn xuống xe, ngoan ngoãn đứng ở một bên để ông chủ trút giận --

". . . . . . Tôi nghĩ rằng, cậu không cần phải đến đây nữa." Ông ta tức giận bốc khói nghi ngút, hai hàng lông mày dựng đứng.

Mặt Biện Bạch Hiền bất lực nhìn Phác Xán Liệt nhàn rỗi đứng một bên, hi vọng anh có thể nói một vài câu, làm ông chủ bớt giận, giúp cậu một chút, cũng là giúp anh ta nhanh chóng được trả lại tiền sửa xe.

Nếu như không có công việc này, cậu không thể có tiền trả cho anh.

Một đôi mắt nâu nhìn anh, anh không thể nào làm bộ như không thấy, Phác Xán Liệt vốn chỉ muốn giúp đưa cậu về cửa hàng, đành tiếp nhận ánh mắt bất lực kia, tiến lên một bước, đứng trước mặt ông chủ tiệm hoa.

"Ông chủ, quyết định của ông thật sáng suốt. Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không cần một người có kỹ thuật lái xe kém như vậy làm người giao hoa."

Nói xong, anh tự động lùi hai bước, trở về chỗ cũ làm người qua đường.

Biện Bạch Hiền hoảng sợ nhìn anh, không thể tin được anh lại có thể đoạt đường sống của cậu.

"Ông chủ. . . . . ." Dạo này, không thể tin vào người đẹp trai được, tốt nhất là cậu dựa vào chính mình.

"Không cần nói!" Có người tán thành, ông ta càng tin vào quyết định của mình đuổi việc cậu."Từ giờ cậu không cần đi làm, tiền lương tháng này sẽ trừ vào tiền sửa xe."

"Hợp lý." Người qua đường lại lên tiếng.

Nhìn thấy ông chủ tuyệt tình đi vào trong tiệm, bà chủ đứng ở trong tiệm lực bất tòng tâm không thể giúp được gì cho cậu-- Biện Bạch Hiền thu lại tâm trạng bi thương, bỗng chốc quay đầu.

"Anh cho rằng mình là sứ giả hòa bình sao?" Nuốt nước mắt vào trong đôi mắt giờ toát lên sự lạnh lùng, nhìn vào chủ nhân hai chiếc xe thể thao, làm sao biết sự khó khăn của người xung quanh.

"Cho tới bây giờ chưa có người nói tôi như vậy." Phác Xán Liệt nhún nhún vai.

"Tôi không có việc làm, anh cũng đừng mong đợi tôi có đủ khả năng để trả cho anh tiền sửa xe." Nói xong, cậu bắt đầu bước đi về phía trước. Bị đuổi việc, cậu không có mặt mũi nào mà đứng ở cửa hàng hoa nữa.

Phác Xán Liệt cười một tiếng, đi theo cậu.

"Tôi là đang giúp cậu ,cậu không hiểu sao?"

Anh vừa nói xong, cậu đứng khựng lại ngay trước tiệm bánh bao bên cạnh tiệm hoa. Bà chủ cửa hàng bánh cùng bà chủ tiệm hoa là hai chị em tốt, tin chắc rằng chưa đầy một giờ, chuyện cậu bị đuổi việc, bà chủ bên này cũng sẽ biết.

Thật mất thể diện!

Cậu cúi đầu đi tiếp, vừa đi vừa nói: "Anh giúp tôi? Tiền lương tháng này của tôi bị ông chủ trừ hết vào tiền sửa xe rồi, nếu như mà tôi còn làm ở tiệm hoa, còn có thể được ăn bánh bao miễn phí. . . . . ."

"Cậu thích ăn bánh bao, tại sao không trực tiếp đến làm ở tiệm bánh bao?" Anh đi theo sau cậu, nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của cậu, thật là một loại hưởng thụ.

"Anh nhất định chưa từng làm việc ở bên ngoài?" Buện Bạch Hiền dừng lại, quay đầu liếc anh một cái, rồi lại đi tiếp."Bà chủ tiệm bánh, làm sao có thể mỗi ngày để nhân viên ăn miễn phí bánh bao? Hơn nữa, bánh bao miễn phí là đưa cho bà chủ tiệm hoa, không phải đưa cho tôi, bởi vì làm việc ở tiệm hoa, bà chủ tốt bụng nên cho tôi một cái."

"Xem ra, bánh bao miễn phí đối với cậu mà nói rất quan trọng." Đây là vì anh đi theo cậu, trừ việc biết được dáng người của cậu, đó là một kết luận khác.

"Cũng không phải như vậy á..., thật ra thì. . . . . . Này, anh làm gì mà vẫn đi theo tôi vậy?" Cậu dừng lại ở ngã tư.

"Tôi chỉ muốn biết, cậu định bồi thường cho tôi như thế nào thôi!"

"Tôi rất muốn bồi thường cho anh, nhưng vài phút trước, ai đó đã hại tôi làm tôi bị mất việc rồi."

"Tôi chỉ là không muốn cậu lái xe để khỏi đụng xe, làm cho cậu phải mất tiền bồi thường, không phải sao?" Với kỹ thuật lái xe của cậu, sợ rằng phải tập thêm hai năm nữa mới có thể ra đường.

"Tôi thừa nhận là tôi mới ra đường, kỹ thuật lái không phải tốt, chỉ là. . . . . . Bởi vì tôi muốn tránh xe, ven đường lại đậu đầy xe, đường lại hẹp, cho nên mới. . . . . ."

"Đường hẹp." .

"Tôi. . . . . ."

Cậu muốn phản bác, thì tiếng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Anh bắt máy, gật đầu, nói chuyện với người bên kia; "Được, tôi về ngay." Cúp máy, anh nói với cậu: "Tôi có việc phải về, cần tôi đưa về không?"

"Không cần." Cậu lắc đầu. Số cậu đâu thể được ngồi ở nhà, phải tranh thủ thời gian đi tìm việc làm. "Anh cứ về trước!À, tiền sửa xe, tôi. . . . . . tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh."

Anh cười một tiếng, không nói gì, gọi một chiếc taxi, ngồi vào trong, hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Tay của cậu bị nụ cười của anh mê hoặc, giơ tay mãi cho đến khi không còn thấy bóng taxi, đèn xanh rồi đèn đỏ chuyển đến mấy chục lần, mà tay của cậu vẫn còn lắc lắc.

Nếu như không có chuyện tương lai cậu sẽ bị mất mấy tháng tiền sửa xe, cậu nghĩ, cuộc gặp hôm nay, sẽ là một cuộc gặp gỡ thú vị!

Continue Reading

You'll Also Like

27K 932 199
Nguồn: lofter Sẽ không edit name nha...
84.1K 7.6K 44
ở đây có mấy mẩu truyện nhỏ của mèo với cái anh ôm mèo @lowercase
115K 5.3K 66
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...
16.4K 293 37
Cùng gu thì nhảy vào chơi thôi! Đánh giá cá nhân hoàn toàn dựa trên cá nhân của mình, ví dụ như mình rất thích mấy kiểu BDSM, giam cầm các thứ nhưng...