Chương 3-1

1.9K 159 0
                                    

Chương 3-1

"Thật là vất vả cho mọi người, cậu trai này thật hiếm thấy, còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, mà lại làm công việc vệ sinh vất vả cực khổ. Ai mà cưới được cậu ấy làm vợ, chắc là kiếp trước phải tu nhiều lắm." Lữ Uyển Nghi liên tiếp khen ngợi Biện Bạch Hiền khi thấy cậu cầm khăn lau giường bệnh mà không kêu khổ.

"Đâu có, đâu có, đây là việc chúng ta nên làm." Biện Bạch Hiền mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng đang mắng Phác Xán Liệt máu lạnh đứng ở bên cạnh.

Nếu như không phải là do anh ta "khích lệ" ông chủ tiệm hoa đuổi việc cậu, cậu cũng đâu phải tới đây làm nhân viên vệ sinh!

Chỉ là, cậu cùng quản lý công ty vệ sinh dọn dẹp ở trong bệnh hạng nhất đồng thời, nguyên nhân cha mẹ của viện trưởng coi trọng bệnh nhân này, mặc dù không nghe toàn bộ, nhưng đại khái cậu cũng hiểu được.

Tóm lại một câu, cha của bệnh nhân Thừa này với gia đình họ là ân nhân và cũng là bạn tốt -- hai nhà từng có hôn ước.

Người trên giường bệnh ho hai tiếng, bà Phác vừa mới khen cậu, lập tức vuốt lấy ngực người bệnh.

"Lượng Trúc đáng thương, con yên tâm, bác nhất định sẽ chăm sóc con." Mắt Lữ Uyển Nghi hơi đỏ, thỉnh thoảng lại an ủi người bệnh.

Biện Bạch Hiền liếc trộm người nằm trên giường vài lần, một loại tâm trạng phức tạp đang nảy sinh trong lòng.

Người nằm trên giường bệnh, yếu ớt như cành liễu trong gió, cậu nhìn, mà cũng thấy thương, huống chi họ là người một nhà, nhất là -- anh ta.

Nhưng, khi biết anh ta và người này đã có hôn ước, trong lòng cậu có cảm giác khó chịu, bực bội thật.

Kéo ghế chuẩn bị lau chùi, tầm mắt cậu vô tình tiếp xúc với ánh mắt của anh.

Lần này, cậu không tự mình đa tình nữa, cho là trong ánh mắt anh nhìn cậu có chút tình ý!

Cậu nghĩ, chắc anh ta lại đang cười nhạo vì cậu là một người làm vệ sinh. Trừng mắt nhìn anh một cái, rồi cậu lại tiếp tục làm việc của mình.

Nhận ra được ánh mắt không mấy thiện cảm vừa rồi của cậu, anh cảm thấy oan uổng, nhưng chợt nghe được một chuyện, làm cho hai mắt của Phác Xán Liệt mở to, tay chân cứng đờ.

"Lượng Trúc, con an tâm dưỡng bệnh, vừa rồi Xán Liệt nói, nó muốn lấy con, con đừng có làm việc gì dại dột nữa, đồng ý với chúng ta, có được không?"

"Mẹ --" Phác Xán Liệt sững sờ nhìn mẹ mình."Con. . . . . . con có. . . . . . nói sao?"

Anh không dám từ chối trực tiếp, vì cảm xúc của Thừa Lượng Trúc không ổn định, dù trong lòng anh biết cảm xúc bất ổn của cô, không phải do anh gây ra, nhưng thân là viện trưởng, anh phải có nghĩa vụ bảo vệ tất cả bệnh nhân trong bệnh viện, ít nhất, anh không thể làm tổn thương cô.

"Đương nhiên là có, ba con cũng nghe thấy, có đúng không?" Lữ Uyển Nghi kéo chồng mình vào cùng một trận tuyến.

"Đúng, đúng vậy, Xán Liệt sẽ cưới con."Ba Phác gật đầu một cái.

Nghe được điều này, Biện Bạch Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, mặc dù cậu là người ngoài, cũng không biết mình với người ta có liên quan gì, nhưng khi nghe thấy anh muốn vợ, không hiểu sao trái tim cậu như bị ai nhéo thành bánh quai chèo, làm lòng cậu đau nhói.

"Cha --"

Có thể nhìn ra được, có người còn kinh ngạc hơn cậu.

Một loại khoái cảm báo thù dần dần xông lên, từ tĩnh mạch chủ, động mạch, tĩnh mạch phổi, động mạch phổi nối thẳng hướng nhéo thành bánh quai chèo, thanh âm ngọt ngào vui vẻ cứ như vậy bật thốt lên --

"Viện trưởng, anh thật vĩ đại, thật khiến người khác khâm phục." Biện Bạch Hiền đắc ý, mang theo nụ cười ngọt ngào. "Tôi tin cô Thừa ở cạnh anh sẽ được chăm sóc tốt, bệnh của cô ấy nhất định sẽ nhanh chóng khỏi."

Đoạn thoại này là cậu học anh lúc trước đã "khích lệ" ông chủ tiệm hoa đuổi việc cậu.

"Đúng đúng đúng, không sai, cậu trai này nói rất đúng!" Lữ Uyển Nghi cảm động chỉ kém không có vỗ tay khen thưởng."À, cậu tên gì?"

"Tôi sao?" Đem tay Biện Bạch Hiền cầm cây lau nhà, chỉ vào mình, chợt cảm thấy không ổn, lập tức đem cây lau nhà để xuống." Xin chào bà, tên tôi là Biện Bạch Hiền, xin được chỉ giáo."

"Thật là một cậu trai tốt! Chẳng những người đẹp, miệng cũng ngọt."

"Cám ơn." Biện Bạch Hiền cười ngọt ngào, ánh mắt đắc ý, cố ý quét về phía gương mặt tuấn tú đang bị mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ.

Cậu không thể không thừa nhận, dù trên khuôn mặt kia có biểu hiện sắc thái gì, thì vẫn làm mê đắm chết người!

"Anh Xán Liệt --" khi hai người đang sử dụng ánh mắt trách đối phương thì người trên giường bệnh, kêu lên: "Anh không cần. . . . . . Không cần khó xử. . . . . ."

"Lượng Trúc ngốc, có thể lấy được Xán Liệt là may mắn, hơn nữa Xán Liệt rất bận, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, nó vẫn chờ con. . . . . ." Nhìn Thừa Trúc ốm yếu trên giường bệnh, Lữ Uyển Nghi đau lòng, bà đã ôm Lượng Trúc nhiều năm, nhiều năm yêu thương.

Phác Xán Liệt ngồi ở giường bệnh bên cạnh, cái người nhiều năm nay anh gọi bằng "Mẹ", anh thật nghi ngờ, mẹ anh có phải bị người nào đánh tráo rồi, sao hôm nay liên tục nói dối làm anh phải giật mình, dĩ nhiên, cha anh cũng trong đội ngũ nói dối.

Dời ánh nhìn, dừng lại ở ánh mắt khiêu khích của Biện Bạch Hiền.

Người con trai này, đâm hỏng hai chiếc xe yêu thích của anh, còn không biết điều đẩy anh vào hố lửa. . . . . .

Không phải anh cảm thấy Lượng Trúc không tốt, cũng không phải vì cô có bệnh mà không muốn cưới cô, chỉ là, cô ấy có tâm sự trong lòng, anh đã từng hỏi nhiều lần, cô cũng không nói, nhưng anh đoán, trong tâm sự đó, chắc chắn có người đàn ông cô yêu.

Chỉ vì có chút đồng cảm với tâm sự của cô, thật lòng chỉ muốn an ủi cô, muốn dùng chăn bông ấm áp ủ ấm cô, nhưng trong lòng đã bị thương đến mức giá lạnh, rất lạnh, nên dù nhiều chăn hơn nữa cũng không thể làm ấm cái hầm băng trong lòng của Lượng Trúc.

"Anh Xán Liệt --"

"Lượng Trúc, con không cần nói gì thêm, Xán Liệt vẫn chưa có bạn gái, bác vẫn đang lo không biết đến bao giờ nó mới chịu lấy vợ, giờ con xuất hiện, hai bác. . . . . ."

"Mẹ." Phác Xán Liệt thật sự không thể nghe tiếp, nếu anh mà không lên tiếng, sợ rằng hôm nay mẹ anh sẽ được toàn bộ Đài Bắc này công nhận là đệ nhất nói dối. "Thật ra thì con đã tìm được người để kết hôn rồi."

[Longfic/EDIT][ChanBaek] Tổng giám đốc và người tình hung dữWhere stories live. Discover now