[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu...

By LynHng7

75K 9K 311

Hán Việt: Bệnh nhược tiểu mỹ nhân hãm nhập vô hạn tu la tràng Tác giả : Đồ Thủ Cật Thảo Môi Thể loại: Nguyên... More

Văn Án
Phó Bản 1-Chương 1: Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 2: Bóng đen ngoài cửa sổ phòng tắm
Chương 3: Bị bạn cùng phòng ghét bỏ/bóng đen ở đầu giường
Chương 4: Ảnh chụp
Chương 5: 'Muốn đi vào từ phía sau...'/buổi lễ hoan nghênh người mới
Chương 6: "Xin anh,hãy cứu tôi"
Chương 7: Toàn bộ điều là ảnh chụp lén Chiêu Chiêu
Chương 8: "lần đầu tiên nhìn thấy em,tôi đã yêu em rồi"
Chương 9: Hắn muốn kết hôn với cậu/ Bác sĩ Lance
chương 10: "Hay là cậu đã làm với tất cả bọn họ rồi?"/ Arthur ghen
Chương11.1: Lục soát người( thật ra là chiếm tiện nghi của Chiêu Chiêu)
Chương11.2: Hồ sơ bệnh nhân cấp cao
Chương12.2: "Em ấy thật đẹp"
Chương13.1: Cuộc truy bắt tiểu mỹ nhân
Chương13.2: Tôi muốn đụ em/Trốn kỹ đi Lâm Chiêu Vân
Chương14.1: Chọn ai đó làm nơi 'trú ẩn' của mình
Chương14.2: "Cục cưng,lại đây"
chương15.1: "Chiêu Chiêu,sao người em thơm và mềm thế?"
Chương15.2: Slater
Chương16.1
Chương16.2: Ảnh chụp lén trong tủ của Slater
Chương17.1: Slater cởi bỏ lớp ngụy trang
Chương17.2: "Hôn anh đi,Tiểu Chiêu hôn anh đi..."
Chương18.1: Bỏ trốn
Chương18.2: Trốn thoát thành công/gập lại Case
Chương19.1: Case cùng ai đó hợp tác
Chương19.2: "Bọn họ đều đang chờ em"
chương20.1: Tu la tràng
chương20.2: Kẻ đứng sau màn
chương21.1: "Em yêu,em thơm quá"
Chương21.2: Lý do khiến... muốn giết tất cả
Chương22.1: Kết thúc phó bản tiến vào không gian chính
Phó Bản 2-Chương22.2: Sinh Viên Năm Nhất
Chương 23.1: Kì thị,cô lập,bắt nạt
Chương23.2: Bị bắt mặc váy kẻ sọc nữ sinh đi quyến rũ
Chương 24.1:
chương 24.2: Bị đối tượng quyến rũ đùa bỡn trong xe
Chương 25: Anh kế
Chương 26: Cậu là xử nam à?
Chương 27: Cảm giác giống như là đang 'vụng trộm?'
Chương 28: Có người chết, chết ở trước mặt cậu..
chương 29: Em thật ngọt ngào

Chương12.1

1.4K 199 5
By LynHng7


Slater ngồi xổm xuống, so với Lâm Chiêu Vân còn cao hơn, hắn ta hơi nheo mắt lại, liếc nhìn bên dưới để tìm kiếm cậu.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi hơi hé mở, cứng ngắc đến lông mi cũng nhịn không được run lên.

"Hôm nay cũng ngủ không được?"

Thái độ của Slater rất khó hiểu, lông mi của Lâm Chiêu Vân run rẩy dữ dội, không dám nhìn hắn, cậu không ngừng dùng răng trên cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới phát ra tiếng "à, ừm" the thẻ.

Nhấn và giữ các đầu ngón tay trên tệp hồ sơ, vặn một góc rồi từ từ mở tệp ra.

"Hồ sơ cá nhân cấp S."

"Điều đó không tốt."

"Tôi nghĩ mọi người luôn quan tâm nhiều đến quyền riêng tư."

Bắp chân trắng nõn gầy guộc dưới chiếc quần đùi to khẽ run lên, những ngón chân đi dép lê trắng hồng đang cuộn tròn lại ngay ngắn.

Tuy là Slater, ánh mắt của cậu dán chặt vào nó trong một giây.

Slater luôn tạo cho Lâm Chiêu Vân cảm giác về một đàn anh đáng tin cậy, anh ấy trông cũng chững chạc hơn Anthony và Sigmund, mặc dù đang mặc áo bệnh nhân nhưng trong túi áo ngực của anh ấy luôn có một chiếc bút trông đắt tiền.

Trước đó, Lâm Chiêu Vân vô cùng tin tưởng hắn ta, nhưng lúc này, không hiểu sao, cậu không dám ở trước mặt hắn làm càn, sợ sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc.

Nó cũng giống như việc bị hiệu trưởng bắt gặp khi đọc tờ giấy gian lận trong kỳ thi.

Cảm giác tội lỗi và hoảng sợ chồng chất lên nhau.

"Thực xin lỗi..." Lâm Chiêu Vân cúi đầu, ngón tay co quắp xoắn lại với nhau.

Slater nhìn chằm chằm vào hàng mi mảnh mai của Lâm Chiêu Vân và chạm vào đầu ngón tay của cậu, khiến cậu run lên vì hoảng sợ.

"Ngoan." hắn cầm tập hồ sơ đứng dậy, mí mắt vẫn còn rủ xuống, Lâm Chiêu Vân ngước mắt nhìn trộm vẻ mặt của Slater, lại phát hiện ánh mắt của hắn không đặt ở trên mặt mình, mà là hạ xuống.

Lâm Chiêu Vân lúc này mới ý thức được điều gì đó, mắt thường có thể nhìn thấy được cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy cài khuy áo.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, Lâm Chiêu Vân bởi vì tay quá run, không cách nào cài cúc lại được, hoảng hốt thu dọn quần áo, nhìn ra ngoài xem người đến là ai.

Là Sigmund

Hắn ta không mặc áo, như thể hoàn toàn không chuẩn bị trước sẽ có người trong phòng tắm, cơn buồn ngủ bị phá vỡ, đôi mắt hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén.

Vì lý do nào đó, ngay khi Sigmund bước vào, nỗi sợ hãi của Lâm Chiêu Vân đã yếu đi một chút.

Trong tiềm thức, cậu cảm thấy rằng Sigmund, người ghét cậu nhất khinh thường quan tâm đến mình.

Cậu cũng không cần phải ở một mình với Slater.

"Hai người đang làm gì ở đây vào lúc nửa đêm vậy?" Ánh mắt hắn lướt qua Slater và dừng lại ở Lâm Chiêu Vân.

Hắn hai bước đi tới trước mặt hai người, khẽ ngâm nga, đột ngột nâng hàm dưới lên, khóe mắt hơi nhướng lên, ngữ khí khinh thường nói: "Cái gì, Slater, mày đang trêu chọc cậu ta sao?"

Sigmund nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phía dưới đột nhiên trở nên trắng bệch, lông mi liên tục rung rinh, há miệng tựa hồ muốn phản bác, nhưng lại chỉ nói được mấy từ yếu ớt: "Không phải..."

Lâm Chiêu Vân ném cho Slater một cái nhìn cầu cứu.

"Cậu thật sự quá ngu, bắt Anthony còn chưa đủ còn muốn bắt cái khác? Sau đó khoanh tay nhìn bọn họ tranh giành cậu? Chịu nổi sao!?"

"Trông khá thuần khiết, không ngờ lại như vậy..."

Hắn còn chưa nói hết lời cuối cùng, bỗng nhiên bị đá vào bắp chân đau điếng, cúi đầu xuống, hung thủ chính là đôi chân nhỏ nhắn hồng hồng kia.

Nơi hắn bị đá trở nên nóng ngứa lạ thường, bàn chân lẫn ngón chân cũng chuyển sang màu đỏ.

Lâm Chiêu Vân tức giận đến mức những giọt nước mắt vốn đong đưa trong hốc mắt cậu đồng loạt rơi ra, phát ra tiếng khóc thút thít tuổi thân.

"Anh...Vớ vẩn!"

Khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi ươn ướt, khuôn mặt trắng hồng khiến Sigmund đang ngẩng đầu lên phải kìm lại những lời nói tục tĩu của mình.

"Tôi, tôi không phải như anh nói..." Lâm Chiêu Vân ngón chân tê rần, hiển nhiên là cậu tức giận đá người, nhưng Sigmund lại như mình đồng da sắc, ngược lại đem đầu ngón chân cậu đau đến run rẩy đỏ bừng.

Vốn dĩ muốn đá tiếp lại phải từ bỏ ý định, điều đó càng khiến cậu bực bội hơn.

Cậu bừa bãi lau nước mắt trên mặt, thu dọn quần áo bước ra ngoài, Sigmund không kìm lòng được vươn cánh tay chặn lại, nắm lấy vai cậu nhìn thẳng vào mặt hắn.

Khóc đến lung tung rối loạn, chóp mũi lông mi tóc mái đều ướt sũng, khóe mắt bị đầu ngón tay xoa đến đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ không hiểu sao trở nên cực kỳ kiều diễm.

Sigmund khóe mắt đột nhiên nhảy một cái, theo bản năng vươn đầu nhìn kỹ.

"Anh, Anh định làm gì..." Lâm Chiêu Vân bị hắn đột nhiên tới gần giật mình, quay đầu đi chỗ khác.

Vẻ mặt của hắn vẫn là hung ác, còn xen lẫn mất kiên nhẫn cùng khinh thường: "Không phải liền không phải, cậu giải thích một chút, cậu làm sao khóc kịch liệt như vậy? Chậc chậc, đến lúc đó, hắn nói tôi khi dễ cậu, có phải hay không đánh cậu, hay là....."

"Sigmund, nếu như cậu nói sai cái gì, chỉ cần xin lỗi." Slater nghiêng đầu, môi mỏng mím chặt, đem sự tình nói cho ổn thỏa.

Lâm Chiêu Vân nghe thấy lời này liền quay đầu nhìn về phía Sigmund, khi nhìn sang, tim của Sigmund đập hai nhịp, xương cụt nhất thời tê dại.

Hắn nhấn cổ họng và nói: "Tôi xin lỗi."

{Aha, đây không phải tức muốn học máu, không chiếm được liền chửi ầm lên?}

{Bộ trưởng xem xét lại!}

{Mà tôi không nhầm đâu, em ấy trông có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra hehe. (Vợ đừng đánh anh!)}

Lâm Chiêu hiêu Vân trở lại trên giường một lúc trước khi Slater và Sigmund lần lượt đi ra khỏi phòng tắm, khi Slater đi ngang qua đầu giường cậu, hắn để lại một câu: "Ngủ sớm và giữ tinh thần thoải mái."

"Hừm..." Khi Lâm Chiêu Vân đang lau nước mắt trên mặt, Sigmund lúc này mới đi ra và dừng lại bên giường cậu vài giây, khi Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tặc lưỡi và bỏ đi.

Lâm Chiêu Vân:?

Cậu phàn nàn với 886: Tôi thật phiền phức với hắn.

886 lặp lại: [Đúng, tên xấu xa!.]

Tại sao Lâm Chiêu Vân lại cảm thấy 886 giống như nói cho có lệ?

Khóc nhiều cũng mệt mỏi, nửa đêm mới dịu đi, cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất sâu.

...

Chiều hôm sau trời rất nóng và ngột ngạt, mọi người trong phòng đều cởi trần.

Slater không có ở trong ký túc xá, Anthony đang tại sàn nhà làm động tác gập người, trên cánh tay, mũi cùng trán đều là nóng ẩm vết mồ hôi, tiếng thở dốc nặng nền quanh quẩn trong không gian.

Ngược lại, Sigmund nóng bức khó chịu, đi đi lại lại trong phòng, Lâm Chiêu Vân đang cúi đầu đọc sách với hai cái chân gầy guộc trắng nõn bắt chéo, Sigmund bất giác liếc nhìn, càng trở nên cáu kỉnh.

Mấy hôm nay không biết là do thời tiết quá nóng hay sao mà cáu kỉnh đến hoảng.

"Đang xem cái gì vậy?" Anthony từ phòng tắm đi ra với chiếc khăn quấn quanh cổ sau khi tắm xong.

Trên người vẫn còn hơi nóng, khi đến gần Lâm Chiêu Vân, vành tai cậu bị huân nóng phấn phấn hồng hồng.

Thứ cậu đang đọc là một cuốn truyện cổ tích, Lâm Chiêu Vân chưa từng đọc trước đây, vì vậy cậu đọc nó một cách thích thú.

"Cuốn sách này tôi thậm chí có thể ghi nhớ nội dung của nó, cậu còn có thể đọc nó hăng say như vậy?" Anthony quay đầu lại liền ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ trên cơ thể của Lâm Chiêu Vân.

Lâm Chiêu Vân cũng quay đầu sang một bên, Anthony cúi xuống gần đến nỗi môi hắn ta như cọ vào mặt đối phương.

"Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi sao?" Anthony nắm lấy cằm Lâm Chiêu Vân, ngón tay cái khẽ ấn lên môi dưới, đầu ngón tay mềm đến khó chịu.

Lâm Chiêu Vân ban đầu đã bình tĩnh lại, nhưng sau khi được hắn nhắc nhở, cậu lại nhớ ra và mím môi để tránh bức xúc.

Anthony hơi che mí mắt, thô bạo véo má, làm môi cậu hé ra.

Đầu lưỡi vẫn có chút không rút lại kịp

Nhưng chỉ là trong chốc lát, liền bị cậu cấp tốc xoay người đi, Anthony vẫn miễn cưỡng dùng sức.

"Đau......"

"Đừng trốn tôi." Anthony nói với Lâm Chiêu Vân.

Lâm Chiêu Vân còn sợ hắn, cho nên dùng mu bàn tay lau đi vết bẩn trên khóe môi, sau đó cúi đầu mơ hồ đáp: "Ừm..."

"Tôi không có đọc qua, khi còn bé rất ít đọc truyện cổ tích..."

Thấy Lâm Chiêu Vân sẵn sàng giao tiếp bình thường với mình, Anthony bình tĩnh lại một chút và vươn vai lên, sự khác biệt về hình thể khá rõ ràng.

Continue Reading

You'll Also Like

1M 65.6K 41
Tên truyện: Vợ Quỷ Tác giả: Xích Ma ĐL Thể loại: BHTT, hiện đại kinh dị, hài hước Tình trạng: hoàn thành (34 chương + 5 ngoại truyện) Quyển 1 (chương...
50.4K 3.1K 146
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: : Chết vì bệnh, chết vì tai nạn, bị sát hại, nhảy lầu tự tử... Liệu họ c...
1.8M 184K 200
Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, Kha Tầm nghĩ ngày hôm ấy có đánh chết cậu cũng không ra khỏi nhà, ra đường ghẹo trai. Không phải chỉ là vì mắc m...
217K 19.4K 183
Tên khác: Thiên tuyển nhà tiên tri Hán Việt: Thiên tuyển dự ngôn gia Tác giả: Mộc Xích Tố Số lượng: 212 chương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đạ...