"Ưm.. đây là đâu?"- cô khó khăn tỉnh dậy
"Đừng cử động nhiều! Em đang bị thương đấy!"- Shinobu lên tiếng
"Chị là.. Shinobu.. sao.. em có đang.. nằm.. mơ.. không vậy"- cô sững sờ
"Mơ gì trời? À sao em biết tôi tên Shinobu vậy?"
"Aaaa.. Shinobu-san kìaaa"- cô nhảy lên mà quên mất mình đang bị thương
"Gì vậy trờii? Em đang bị thương đó! Mau nằm xuống!"- Shinobu hốt hoảng
"Không ngờ có một ngày em được gặp Shinobu-san ở đây đấy! Em hâm mộ chị lắm luônn"- cô sung sướng
"Hửm? Cưng hâm mộ chị luôn á"- Shinobu bất ngờ
"Đúng vậyy. À mà chị có thấy thanh kiếm của em không?"- cô nhìn xung quanh
"Nó ở đây"- Shinobu đưa cho Haruko thanh kiếm
"Aa em cảm ơn! Phù.. tưởng mất rồi chứ"- cô nhận lấy thanh kiếm rồi tính rời khỏi giường
"Hả gì vậy từ từ chị muốn hỏi chuyện này.."- Shinobu vội vàng kéo cô ngồi xuống giường
"Dạ chị cứ hỏi"
"Tại sao em lại bị thương đến như thế này vậy?"
"Dạ?..."- cô ôm đầu nhớ lại
"Muzan..."- cô giật mình kêu lên
"Hửm? Muzan? Em gặp hắn sao? Mau nói!"- gương mặt Shinobu đanh lại
"Đúng vậy! Hắn ta đến và giết hại gia đình Kamado đêm hôm qua. Em đã cố gắng chống trả nhưng bị hắn đánh lại, hắn còn truyền máu cho cô bé Nezuko nữa.. Ôi không Tanjiro.."- cô giật mình chạy ra khỏi Điệp phủ
"Này! Cô bé! Không!"- Shinobu chạy theo thì gặp Thủy trụ Tomioka Giyuu
"Có chuyện gì sao?"- Tomioka hỏi
"Cậu mau chạy theo cô bé đó! Cô bé đó đã gặp phải Muzan và hắn đã giết hại gia đình Kamado, còn truyền máu cho cô bé tên Nezuko nữa!"- Shinobu vội nói
Nghe xong thì Tomioka liền chạy theo Haruko và thấy được cảnh Nezuko đang cố gắng cắn Tanjiro thì liền lao ra đó muốn chém cô bé. Nhưng Tanjiro đã nhanh chóng ôm cô bé lăn ra chỗ khác.
"Sao lại bảo vệ nó?"- Tomioka hỏi
"Đó là em gái tôi"- Tanjiro ôm lấy cô bé
Ngay tức khắc Tomioka bay đến lấy con bé ra khỏi vòng tay khiến cậu bàng hoàng
"Tôi là thợ săn quỷ, công việc của tôi là tiêu diệt quỷ, dù cho có là em gái cậu, tôi cũng phải lấy đầu nó!"- anh nói
"Không được làm như vậy! Nezuko chưa từng làm hại ai hết! Tôi không biết tại sao con bé lại thành ra như vậy! Nhà của tôi có mùi rất lạ, chắc chắn thứ đó đã sát hại gia đình của tôi!"- cậu quả quyết
"Đừng mà Tomioka-san! Cậu ấy nói đúng! Em đã chứng kiến mọi chuyện. Nếu anh muốn thì em sẽ kể tường tận cho anh biết. Còn bây giờ xin anh tha tội cho Nezuko!"- Haruko lên tiếng
"Haruko. Cậu còn sống sao? Lúc tớ về thì đã không thấy cậu đâu rồi. Tớ cứ tưởng cậu bị chúng bắt đi đâu đó rồi chứ!"- Tanjiro bất ngờ quay sang
"Tớ sống dai lắm đấy!'- cô quay sang cười với Tanjiro
"Tomioka-san.. Em có thể làm chứng! Nếu em nói sai thì em sẽ tự mổ bụng tự sát"- cô nói với Tomioka
"Hừm... Thôi được! Hãy đến tìm ông Urodaki Sakonji trên núi Saigiri "- nói rồi anh thả Nezuko xuống và cột cho cô bé một chiếc ống tre trên miệng
"Cảm ơn anh nhiều"- cô mỉm cười cúi đầu cảm ơn
Tomioka gật đầu rồi rời đi. Tanjiro và cô vội chạy lại chỗ của Nezuko, cô bé hiện tại đã ngủ, gương mặt đẫm nước mắt và còn dính một chút máu.
"Rốt cuộc tại sao con bé lại thành ra như thế này vậy?"- cậu khóc nấc lên
"Này.. Tớ biết tại sao, nên cậu bớt đau buồn được không?"- cô vỗ vai Tanjiro
Cậu khóc nấc lên rồi ôm chầm lấy Haruko khiến cô hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cậu rồi vỗ về như một đứa trẻ
"Cậu có muốn thành thợ săn quỷ không?"- mặt cô đanh lại nhìn cậu và hỏi
"Có! Tớ muốn trả thù!"- cậu quả quyết
"Vậy thì đi tìm người có tên Urokodaki Sakonji thôi. Có lẽ ông ấy sẽ giúp được chúng ta
"Được"
Sau đó thì Tanjiro đi mua một cái giỏ và một ít tre, cậu ta quả quyết đòi trả tiền mặc dù bác nông dân kia đã nói là cho cậu. Tanjiro đã làm ra một cái giỏ và bọc vải trắng bên ngoài rồi đưa Nezuko vào trong. Cô bé ngoan ngoãn biến nhỏ mà chui vào im đến tối thì được ra ngoài. Haruko cùng hai người họ đi lên núi Saigiri tìm ông Urokodaki Sakonji. Ba người đi mãi thì thấy một ngôi đền
"Ba người chúng ta vô đó hỏi thử ha"- cậu chỉ tay vào ngôi đền trên kia
"Này gượm đã!"- Haruko cầm tay cậu
"Có chuyện gì sao?"- Tanjiro hỏi
"Tớ cảm thấy có sự hiện diện của quỷ.."
"Hả? Quỷ sao.. Mà sao cậu biết?"- cậu mở to mắt
tất nhiên là biết rồi. tôi biết nhiều thứ ở đây lắm đấy
"Tớ cảm nhận thôi.."
Ngay khi quay ra thì thấy một con quỷ có vẻ ngoài gớm ghiếc lao đến
"Đồ ăn kìa.."- con quỷ thèm thuồng
"Cậu bảo vệ Nezuko và đi tìm người tên Urokodaki Sakonji, tớ sẽ cầm chân con quỷ, không chắc có diệt được không nên cậu mau lên"- cô nói
"Không được! Nguy hiểm lắm! Tớ sẽ ở lại với cậu"
"Cậu điên sao? Mau đi đi"
"Không! Tớ sẽ ở lại với cậu!"- Tanjiro quả quyết
"Vậy còn Nezuko thì sao?"
"Phư... phư.."- Nezuko nắm hai tay vào và ra hiệu cùng nhau
"Hừm.. Thôi được. Nhớ cẩn thận"- cô gật đầu
"Được! Cậu cũng cẩn thận"
Cô gật đầu rồi rút kiếm ra. Con quỷ thấy thì lao tới, cô có phần bất ngờ vì tốc độ của nó nhưng cũng ý thức lại và giương kiếm chém đứt tay nó. Nhưng nó là quỷ, nên nhanh chóng phục hồi lại. Tanjiro quăng cái rìu vào cổ khiến cổ nó đứt lìa. Bỗng thân nó đứng dậy và chạy ra chỗ Nezuko nên cô chạy ra bảo vệ, còn phần đầu nó chạy ra chỗ Tanjiro nhảy ra muốn xơi tái cậu thì bị chặn lại bằng rìu, cậu ra sức đẩy nó ra. Tức mình Tanjiro cho nó một 'thiết đầu công' khiến nó choáng váng, rồi cậu vung chiếc rìu khiến nó bị văng xa ra dính vào thân cây. Bên Haruko cũng chật vật không kém, vì là thân thể nên nó nhanh nhẹn, hơn nữa cô tấn công hoàn toàn dựa vào bản năng của thanh kiếm nên khó kiểm soát, nhưng rồi cũng tiêu diệt được nó. Còn cái đầu vẫn bị găm vào thân cây, cô tức giận nói với Tanjiro
"Cậu mau giết hắn đi chứ!"- cô nói với tông giọng gấp gáp
Ông Urokodaki đã đứng đằng sau từ lúc nào. Ông đặt tay lên vai thằng nhóc khiến cậu giật mình quay lại
"Hả.. Mặt nạ thiên cẩu? Từ lúc nào vậy chứ? Mình không nghe được tiếng bước chân.."- cậu run lên
"Với con dao đó thì không thể giết được hắn đâu"- ông cất tiếng
"Vậy.. vậy làm cách nào thì.. cháu mới có thể giết được hắn"
"Đừng hỏi ta! Không thể tự dùng đầu mà nghĩ sao?"
"Ơ.."
Cậu nghĩ "nếu như con dao không có tác dụng, thì mình sẽ đập vỡ đầu hắn, mình phải đập nhiều lần, hắn sẽ rất đau. Chẳng nhẽ không còn cách nào khác sao.." cậu cầm cục đá trên tay mà nghĩ ngợi một hồi, đến lúc cậu bừng tỉnh thì mặt trời đã mọc lên, ánh nắng mặt trời thiêu đốt cái đầu con quỷ.
"Nếu ánh nắng mặt trời thiêu đốt con quỷ này, vậy thì Nezuko cũng sẽ.."- cậu quay đầu lại thì không thấy họ đâu
Haruko đã nhận thức được trời sắp sáng nên vội vàng đưa Nezuko vào trong một cái nhà kho nhỏ gần đó và trùm lên cô bé tấm vải. Còn ông Urokodaki thì đi chôn cất những người đã chết do bị quỷ ăn thịt. Không rõ Tanjiro và Urokodaki đã nói gì với nhau, nhưng khi quay lại tìm Nezuko và Haruko, trên mặt cậu có một vết hằn đỏ trên trán như vừa mới bị tát, hừng hực khí thế đưa cô bé vào giỏ, quấn tấm vải xung quanh và chạy bán sống bán chết theo ông Urokodaki. Haruko thấy thì cũng nhanh chóng chạy theo. Đến nơi thì hai người thở không ra hơi
"Đây chỉ mới là khởi đầu thôi! Còn cô gái, cô cũng muốn làm thợ săn quỷ chứ?"- ông quay sang hỏi Haruko
'Dạ có thưa bác"- cô quả quyết
"Được! Hai người sẽ trở thành đệ tử của ta nếu vượt thử thách vào sáng sớm mai"
End chương 5