[AllCale/TCF] Chuyện Gì Sẽ Xả...

By NhatLanChiNgu

50.6K 5.9K 303

Câu chuyện đơn giản là quay quanh về Cale khi cậu bị biến nhỏ lại bởi lời nguyền của một vị thần vô danh. Từ... More

Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Đăng chap 19 sẽ xoá_Báo cáo sự sống

Chương 1

7.3K 635 30
By NhatLanChiNgu

Truyện dịch bằng google và được mình chỉnh sửa lại đôi chút theo ý hiểu nên chỉ đúng 80%

Truyện được dịch chỉ đăng trên watT.paD không đăng trên wiki, nettruyen,lovetruyen,... Nếu có thì mọi người cố gắng qua waTt xem ủng hộ mình có thêm động lực ạ.

Lịch đăng trung bình 1 tuần 1-2 chương ( bận ôn thi cuối cấp ), nếu mình siêng và có thời gian thì sẽ nhiều hơn.
______________________________________

Tóm tắt:

Và khi lễ hội đang lên đến đỉnh điểm - ngay khi mặt trăng xanh chiếu sáng trên bầu trời...mọi người đều sửng sốt khi chứng kiến ​​một loạt sự kiện thật sự gây sốc thông qua thiết bị liên lạc được kết nối với Cung điện.

Người hùng vĩ đại của họ, thiếu gia khiên bạc, người anh hùng vĩ đại nhất của lục địa- hay bất cứ thứ gì họ gọi cậu-

"...Huh?"

Một giọng nói trẻ con phát ra từ cậu bé tóc đỏ ngồi trên sàn đá cẩm thạch với bộ quần áo quá khổ trên thân hình nhỏ bé.
______________________________________

"... Ron, tôi có thể không đi không?"

Cale, chàng trai tóc đỏ, vùi mặt vào chiếc gối mềm và hỏi với giọng uể oải về phía người quản gia già độc ác, người hiện đang cất chiếc cốc từng đựng trà chanh đi.

"Đó là một phong tục, thưa thiếu gia."

Cale rùng mình khi ánh mắt anh bắt gặp tên sát thủ già, người đang cười hiền lành một lần nữa.

Cale quay đi và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi đang di chuyển chậm rãi. Cậu đã lăn lộn trên giường của mình, ăn, ngủ và làm nông sau cuộc chiến của bọn họ với ngôi sao trắng. Đã 2 năm trôi qua kể từ thời điểm đó và cậu ấy đã trốn trong biệt thự Super Rock - tránh mọi sự xuất hiện trước công chúng. Những chiếc khiên bạc mà cậu nhìn thấy mỗi khi ra ngoài, những tiếng hò reo và những danh hiệu bay xung quanh đang khiến cậu hoảng sợ.

"Haaa..."

Cale chỉ có thể thở dài và ngồi dậy trên giường của mình khi cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy và ngay sau đó cửa phòng anh mở ra với một tiếng rầm và 3 đứa trẻ chạy vào giường cậu.

"Nhân loại!"

"Quý cô Rosalyn nói sẽ có lễ hội, meo!"

"Đi thôi, meo!"

Cale chỉ có thể thở dài một lần nữa và tập trung sự chú ý của mình vào lũ trẻ, đây là lý do tại sao cậu không cần phải chú ý đến nụ cười nhân hậu của Ron thứ chắc chắn sẽ khiến cơ thể cậu xoắn hết lên.

***

Cale uể oải ngồi trong xe ngựa tay vuốt ve cái đầu tròn trịa của Raon trong khi On và Hong ngồi đối diện với họ với hình dáng con người, tất cả đều ăn mặc với tông màu xanh lam, xanh lam nhạt và trắng. Tên lười biếng tóc đỏ Cale cũng có cách phối màu tương tự, chỉ khác là màu đậm hơn.

"Con người, con người! Có phải mặt trăng sẽ giống màu mắt của ta?"

Cale vuốt đầu Raon, "Đúng vậy."

Đôi cánh của Raon rung lên và di chuyển cơ thể của nó đến gần người tóc đỏ - người để cho con rồng nhỏ làm bất cứ điều gì nó muốn.

Chắc chắn là không chiều hư Raon. Hẳn là vậy.

"Em út của chúng ta có đôi mắt đẹp nên mặt trăng cũng sẽ đẹp!"

"Đúng vậy! Em trai Raon của ta là đáng yêu nhất!"

On và Hong tắm cho Raon bằng những lời khen ngợi.

Raon nở nụ cười toe toét và đôi cánh của nó tiếp tục bay.

Cale nhìn nó với một nụ cười nhỏ trên môi. Nụ cười mà đến cả cậu cũng không phát hiện được.

****

Cảnh tượng của cung điện khiến Cale nhăn mặt. Cậu ớn lạnh và rùng mình trong suốt chuyến đi và cậu không thể chỉ ra chính xác tại sao lại cảm thấy điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Đối với cuộc sống buông thả của cậu, thế đấy.

"Ồ! Là nhà của thái tử!"

"Chúng tôi ở đây, meo!"

"Chúng tôi ở đây!"

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của Cale, ba đứa trẻ lại dán mắt vào cửa sổ với đôi mắt lấp lánh.

Đoàn tùy tùng Henituse tiến vào lối vào chính trong khi chiếc xe chở Cale sử dụng một lối vào khác, do anh trai của cậu chuẩn bị.

Việc chuẩn bị đó đã khiến cả hai phải bàn bạc từ sáng cho đến chiều. Cale đã quấy rầy Alberu, người hiện là Hoàng đế vì vấn đề đó và đe dọa sẽ không tham dự nếu không chuẩn bị cho cậu một lối vào riêng.

Xe ngựa dừng lại, khi Ron mở cửa cho họ, Cale được chào đón bởi hai yêu tinh bóng tối quen thuộc. Một người là Tasha, và người kia ...

"... Thưa anh trai. Anh không bận à?"

Cale cau mày trước câu trả lời của Alberu - vị Hoàng đế đang nói đang cười rạng rỡ như thể hỏi cậu đang hỏi điều vớ vẩn gì vậy.

Bọn trẻ chào Tasha trong khi Ron đang bận thông báo cho Công tước Deruth rằng họ đã đến nơi an toàn.

"Hãy tận hưởng lễ hội nào, em trai?" Alberu, người đang cười rạng rỡ một cách đáng ngờ kể từ khi cậu đến, vẫn là nụ cười khinh khỉnh thèm ăn đấm, khiến Cale càng cau mày hơn.

"... Ngài lại định lên kế hoạch gì vậy, bệ hạ?" Cale hỏi hệt như một tên yanglake với một cái nhìn không chút tôn trọng đối với Hoàng đế.

"Vẫn vô lễ như ngày nào."

Tuy nhiên, Alberu đã bỏ qua như thể đó là điều hiển nhiên.

***

Cả nhóm chuyển đến phòng của Alberu, một phòng lớn hơn trước vì bây giờ anh ta đã là Hoàng đế.

Cale hững hờ bước vào trong như thể cậu là chủ căn phòng, theo sau cậu là ba đứa trẻ đang tìm lọ bánh quy trên bàn và nhấm nháp nó.

Alberu, người đang chứng kiến mọi chuyện, tự hỏi làm thế nào mà mọi thứ lại thành ra thế này.

Anh mơ hồ có thể nhớ lần đầu tiên anh ta gặp Cale tại bữa tiệc mà mình tổ chức trong quá khứ.

Từ khi nào mà mọi chuyện lại bắt đầu đi lệch so với những gì anh dự định ban đầu như vậy? Có phải là khi anh tỏ ra tò mò với chàng trai tóc đỏ bị coi là rác rưởi nhưng lại hoàn toàn là một con người khác không?

Chà, không phải hối hận hay gì đâu.

"Nữ hoàng Litana, Chỉ huy Toonka, và Nữ hoàng Jopis cũng sẽ tham dự lễ hội."

Alberu thông báo cho người anh hùng đang nằm lười biếng trên chiếc ghế dài, khóe miệng anh ta ngừng nhếch lên khi quan sát cách Cale suýt ngã khỏi chiếc ghế dài kia.

"... shi- haaaa ..."

Cale chỉ có thể thở dài và nguyền rủa trong đầu trong khi bắn những con dao găm vào trần nhà lát đá cẩm thạch tồi tàn của căn phòng.

"Họ thực sự có thể đến đây sao? Mỗi người đều có vương quốc riêng để quản lý cơ mà."

Cale càu nhàu khi cậu đứng dậy và cắn vào chiếc bánh quy mà Raon đưa cho cậu.

"Thỉnh thoảng nghỉ giải lao cũng không tệ."

Alberu nhún vai với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tuy nhiên, một lần nữa, Cale, người đang cảm thấy còn tồi tệ hơn trước vì những cơn ớn lạnh và rùng mình chạy dọc sống lưng.

Không khá hơn chút nào hết.

Cậu không nên tham dự -

"Con người! Con người! Hãy cùng mọi người tận hưởng lễ hội!"

Raon thốt lên trong khi bay quanh Cale với đôi mắt lấp lánh. Cả hai con Mèo đều cười rất tươi khi nhìn lên cậu.

...Không, có lẽ nó không tệ đến vậy.

Tuy nhiên, Cale sẽ phải hối hận khi quyết định ở lại và than thở rằng lẽ ra cậu nên về nhà sớm hơn.

Nhưng cậu lại không thể biết trước được.

***

Cale lần thứ n tỏ vẻ bực bội tức tối khi nhìn vào đại sảnh chật ních từ tầng hai của cung điện.

Những người quý tộc, những người quản lý Cung điện và những vị khách từ các vương quốc khác đã lấp đầy hội trường sang trọng và Cale có thể thề rằng cậu không muốn xuống đó.

Chắc chắn không phải là với Hoàng gia và những người quan trọng từ khắp lục địa phía tây và thậm chí một số từ phía đông.

"Con người! Ông Ron nói rằng ông ấy sẽ đảm bảo không để ai đến gần cậu! Ông ấy nói chúng ta giờ đã có thể đi xuống!"

Raon, người rõ ràng là người vui mừng nhất trong số ba đứa trẻ, đã bay xung quanh Cale trong khi hân hoan rằng nó không thể chờ đợi để đi xuống và nhìn thấy mặt trăng.

Cale chỉ có thể thở dài và định cúi đầu xuống thì ai đó đã kéo cổ áo cậu ra để ngăn cậu lại.

Bực mình quay lại trừng mắt nhìn hung thủ.

"... Bệ hạ, mặt trời sáng nhất của Đế quốc. Tên quý tộc hèn mọn này có thể làm gì cho ngài?"

Cale có thể thề rằng cậu muốn nắm lấy cổ áo của Alberu và lắc anh ta nhưng cậu không thể làm điều đó nếu vệ binh đang ở bên cạnh anh ta.

Tuy nhiên, những vệ binh kia không thể rời mắt khỏi người anh hùng tóc đỏ.

Những đoạn hồi tưởng về những việc làm anh hùng của Cale khiến trái tim họ đập rộn ràng như thể đang đổ một luồng sinh khí mới vào cơ thể cằn cỗi của họ.

Alberu biết điều này, nhìn Cale với khóe môi đang giật giật.

"Thật lạnh lùng làm sao, em trai của tôi."

"Tôi chỉ bày tỏ lòng kính trọng và ngưỡng mộ đối với hình tượng tuyệt đẹp và uy nghi của ngài, thưa bệ hạ. Ngay cả khi các nhà thơ đã viết cho ngài một bài thơ để ca ngợi những việc làm xuất sắc của ngài, thì cũng sẽ không thể diễn tả hết được vẻ đẹp lộng lẫy của nó."

Cale, lúc này đang cười rất tươi, kích hoạt cái lưỡi ma lanh của mình trong khi hết lời ca ngợi, hết lời khen ngợi về phía vị Hoàng đế Alberu, người giờ đang ớn lạnh và rùng mình dọc sống lưng khi nghe bài diễn văn của Cale.

"Tôi không biết người em trai đã tuyên thệ của tôi nhìn tôi với sự kính trọng cao như vậy. Người anh trai này cũng tự hào về những việc làm anh hùng của em."

Alberu, người đã đưa ra một đòn phản công hoàn hảo có thể thấy mắt Cale rung động và lông mày cậu nhíu lại.

"A, vâng! Quả thực thưa Bệ hạ! Thiếu gia Cale quả nhiên là một đại anh hùng!"

"Quả thực, quả thực là vậy! Hô hô hô! Một con người rất dũng cảm và xuất chúng!"

Những người vệ sĩ coi nó như thể là một dấu hiệu để họ tham gia cuộc trò chuyện này, họ đã đưa ra những lời tán dương khiến Cale cảm thấy ớn lạnh hơn.

... Cale thực sự muốn về nhà ngay bây giờ.

ĐÚNG.VỀ.NGAY LẬP TỨC.

***

Tất cả mọi người đều không thể không nhìn chằm chằm vào những bóng người đang từ trên cầu thang đi xuống. Tất nhiên, mái tóc đỏ gần như là một màu thần thánh trong mắt họ, đó chỉ là trường hợp của Cale Henituse.

Đôi mắt của họ nhìn vào con rồng nhỏ trong vòng tay của người anh hùng, và hai đứa trẻ với mái tóc màu bạc và màu đỏ.

'Không hổ danh là anh hùng vĩ đại nhất! Thật hào hiệp! '

'Đó là một con rồng! Không hổ danh là anh hùng vĩ đại của chúng ta!'

Dù Cale muốn hay không, cậu đã đi xuống cái cầu thang chết tiệt với ba đứa trẻ. Raon, người đang yên vị trong vòng tay run rẩy của Cale, On, người đang đi bên phải và Hong ở bên trái, cả ba người họ đi xuống sảnh.

Cậu có thể cảm nhận được những cái nhìn chằm chằm, và dĩ nhiên, cậu thực sự muốn xoa xoa cái đầu đang lạnh ngắt của mình.

... Cale đã quyết định sẽ không đến thăm thủ đô sau lễ hội này nếu nó không quan trọng. Cậu cảm thấy như cuộc sống buông thả của mình đang bị đe dọa bất cứ khi nào cậu không ở trong khu rừng bóng tối.

Một nhận thức khá là sâu sắc rằng cậu sẽ tìm thấy sự thoải mái bên trong một trong những vùng cấm ở lục địa phía Tây.

Khi cậu đi xuống, mọi người trong đám đông nhìn nhau, như thể cùng đồng ý chung một thử thách đó là...

'TÔI CẦN PHẢI NÓI CHUYỆN VỚI NGÀI ẤY TRƯỚC!'

Tinh thần của những người hâm mộ đã được thắp sáng khi họ nhìn thấy Cale, và bùng cháy hơn nữa khi họ nhìn thấy cậu chỉ cách họ vài mét.

Khi họ chuẩn bị khởi động kế hoạch của riêng mình, một bóng người khổng lồ chặn họ và một tràng cười lớn vang lên.

"ANH BẠN CỦA TÔI! HAHAHAHAHA! TÔI THẬT SỰ RẤT VUI KHI NHÌN THẤY CẬU ĐÃ LÀM VIỆC TỐT!"

Toonka, nhân vật khổng lồ với mái tóc xù như cái bờm sư tử, người đã đánh tan kế hoạch của các quý tộc, quan chức và những vị khách tội nghiệp khi hắn sải bước về phía Cale, theo sau hắn là Harol, người có nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt. Và ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Cale đã báo hiệu thông điệp của mình cho Harol.

'Không phải cậu nên ngăn cản tên điên này sao, Harol?'

Nhưng Cale chỉ có thể than thở rằng thực tế có vẻ như có điều gì đó bất ổn với Harol, người chỉ mỉm cười và trông giống như đang theo phe thất bại của Toonka.

Thân hình to lớn của Toonka khiến những người khác ngại đến gần Cale, nhưng họ không muốn bỏ cuộc-

"Thiếu gia Cale, cậu khỏe chứ?"

Một giọng nói mạnh mẽ phát ra từ một phía khác của hành lang và ở đó họ nhìn thấy một người phụ nữ với làn da rám nắng xinh đẹp cùng mái tóc đen. Đó là Nữ vương khu rừng Đại Ngàn, Litana.

Cale, người cảm thấy như mình đang dần bị bao vây không lối thoát đã quay gót chạy trốn, nhưng cậu lại được chào đón bởi một nhân vật quan trọng khác mà cậu chỉ có thể nguyền rủa trong đầu.

"Cale, bây giờ cậu khá nổi tiếng đấy."

Cậu rùng mình trước những lời nói của Super Rock. Nổi tiếng ?! Ai chứ!?

"Rất vui được gặp lại ngài, thiếu gia Cale."

Nữ hoàng Jopis, quốc vương của Vương quốc Molden, đi đến phía cậu với nụ cười tao nhã.

Bây giờ đám đông biết rằng họ có chết cũng không cách nào có thể tiếp cận người anh hùng sau khi cậu bị tiếp cận bởi những nhân vật quan trọng và "uy nghiêm" này . Họ chỉ có thể rùng mình vì ánh mắt lạnh lùng và nụ cười đầy đe dọa từ chính những bóng dáng đó. Với hy vọng tan tành, họ chỉ có thể nhìn xa xăm trong khi rơi lệ.

Về phần Cale, cậu chắc chắn rằng cậu không có nơi nào để trốn thoát. Không phải là trốn đi với ba đứa trẻ đã có những cuộc nói chuyện nhẹ nhàng với những người này.

***

Tới một lúc nào đó, Cale đã thành công sống sót qua những con người rắc rối đã tiếp cận cậu trước đó. Cậu không hiểu sự thật là gì bởi họ chỉ cần ở tại vương quốc và lãnh thổ của riêng họ để có thể xem mặt trăng Venetus mọc. Họ đâu có nhìn thấy bầu trời khác nhau trong từng vương quốc đâu chứ.

Cale thở dài và rút khăn ăn ra và lau miệng cho Raon, cậu cũng lau cho cả On và Hong, những người đang vui vẻ ăn trái cây mà chúng đã nhúng trong một đài phun sô cô la.

Tất nhiên, cậu không để ý đến những trái tim đang chao đảo, những tiếng kêu khe khẽ và những ánh mắt ấm áp đến từ đám đông khi cậu chăm sóc ba đứa trẻ. Ngay cả khi Cale chọn góc khuất nhất của hội trường để tránh ánh nhìn của mọi người. Nhưng có vẻ lúc này đây nó không còn hiệu quả nữa.

***

Tại quảng trường, một thiết bị liên lạc được kết nối với cung điện và nó hiển thị những diễn biến bên trong. Tất nhiên, trọng tâm chính của họ là Cale.
Khiên bạc, công dân mặc áo choàng đen, một số còn cầm kiếm với lưỡi đen, giáo trắng và nhiều thứ khác. Nó đã tô điểm cho cả Đế quốc một sự nhiệt huyết khi họ nhìn thấy Cale bước xuống từ cầu thang trước đó.

"A, thiếu gia khiên bạc thật bảnh bao."

"Bộ dáng của anh ấy thật hào hiệp làm sao."

"Thật tuyệt..."

Những lời tán dương cứ từ đó mà vang lên, và nếu Cale nghe thấy những điều đó, chắc chắn anh ấy sẽ hoảng sợ và sẽ không bao giờ bước ra khỏi biệt thự của mình nữa.

***

Khi lễ hội lên đến đỉnh điểm, Alberu cuối cùng cũng đi xuống cầu thang. Mặc bộ quần áo sang trọng phù hợp với vị trí Hoàng đế của anh, các công dân và quý tộc đều ngạc nhiên trước nhân vật này trong khi họ vỗ tay và cổ vũ cho anh.

Tất nhiên, Alberu Crossman cười rất tươi và rạng rỡ với kiểu phản ứng mà anh ấy nhận được.

"Hoàng thái tử! Anh đang cố lừa ai đó sao? Đúng không? Đúng không?"

Tất nhiên, Alberu muốn ngạc nhiên trước câu hỏi dễ thương từ con rồng con vĩ đại và dũng mãnh, người vẫn gọi anh là 'thái tử' ngay cả khi anh đã là Hoàng đế. Chà, không phải anh bận tâm đâu. Hơn nữa, nó khiến anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái vì lý do nào đó.

"Tôi cảm ơn các bạn, các công dân và các vị khách quan trọng. Tôi chào mừng các bạn đến với Lễ hội Mặt trăng Venetus! Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian bên nhau!"

Khi màn mở đầu ngắn ngủi của anh ta kết thúc, một tràng pháo tay từ các quý tộc và tiếng hoan hô từ những người dân đến từ bên ngoài các bức tường lâu đài, anh có thể nghe thấy tất cả.

Những sự cổ vũ vui vẻ, nhiệt tình và cuồng nhiệt này là thành quả của nhóm Cale, tất nhiên cũng như sự làm việc chăm chỉ của anh. Đó là lý do tại sao anh thấy cảm ơn vì đã gặp Cale, ngay cả khi anh luôn đau đầu và nhiều việc hơn mỗi khi Cale bắt đầu các hành động của mình .

***

Khi lễ hội đang lên đến đỉnh điểm, mọi người hào hứng nhìn bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam và sau đó là màu xanh đậm. Tại đại sảnh của cung điện, hầu như không thể nhận ra được các pháp sư làm phép để làm cho các bức tường trở nên trong suốt để họ có thể nhìn ra bên ngoài và ngắm nhìn bầu trời.

Đó là một câu thần chú rất tuyệt vời mà Chủ nhân Tháp Ma thuật mới đã phát triển, Rosalyn, người đã được huấn luyện và dạy dỗ bởi những sinh vật đã thành thạo ma thuật và năng lượng - những con Rồng.

Vương quốc Roan, nay là Đế quốc Roan, bây giờ đang tổ chức Lễ hội Mặt trăng Venetus, một lễ hội tưởng nhớ vẻ đẹp của mặt trăng xanh chỉ xuất hiện 5 thập kỷ một lần.

Và khi lễ hội đang lên đến đỉnh điểm - ngay khi mặt trăng xanh chiếu sáng trên bầu trời ... mọi người đều sửng sốt khi chứng kiến ​​một loạt sự kiện gây bàng hoàng thông qua thiết bị liên lạc được kết nối với Cung điện.

Người hùng vĩ đại của họ, thiếu gia khiên bạc, người anh hùng vĩ đại nhất của lục đị - hay bất cứ thứ gì họ gọi cậu-

"...Huh?"

Một giọng nói trẻ con phát ra từ cậu bé tóc đỏ ngồi trên sàn đá cẩm thạch với bộ quần áo quá khổ trên thân hình nhỏ bé.

Đám đông hoàn toàn im lặng khi họ theo dõi sự kiện đang diễn ra. Họ không thể di chuyển và đang mở to mắt nhìn Cale.

Về phần Cale, người đang loay hoay lấy bộ quần áo ra khỏi tầm mắt, trông cậu vô cùng đáng yêu và nhỏ bé khiến họ phải quay đi và kiểm tra xem mũi mình có chảy ra chất lỏng màu đỏ hay không.

"C-Con người!"

"Cale!"

... Bây giờ Cale chắc chắn biết rằng trước đó cậu nên rời đi sớm hơn và nhốt mình trong biệt thự của bản thân.

Continue Reading

You'll Also Like

137K 11.9K 35
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Chỉ có Faker thôi!
205K 15.8K 57
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
34.7K 4.5K 36
KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ĐỜI THẬT Nhạy cảm thì lướt qua đừng đọc Thanks!
206K 7.7K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...