[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ G...

By Windy_Hill

86.6K 7.6K 169

Tên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89. End

Chương 75

542 60 1
By Windy_Hill

Hai quân đối chiến, Vương Hoài Cẩn cưỡi ngựa dẫn đầu, đối diện với hắn là Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.

“Nhị ca.” Vương Nhất Bác nhìn nam nhân trước mặt hai đầu lông mày nhíu lại thập phần quen mắt, trong lòng có bao nhiêu bi thương cùng u sầu, y không hiểu, tại sao huynh đệ bọn họ lại đi tới tình trạng như hôm nay.

Vương Hoài Cẩn cũng đang nhìn Vương Nhất Bác ở đối diện, trạng thái của y ở kiếp trước và kiếp này hoàn toàn khác nhau.

Hắn sống lại, trong đêm đầu tiên trở lại Sở quốc sau khi đưa y xuất giá, đại mộng một hồi, phảng phất như cách một thế hệ, kiếp trước hắn tìm kiếm dưới đáy vực, lại không thể tìm được một mảnh góc áo của Vương Nhất Bác, hắn tự lừa mình dối người cảm thấy Vương Nhất Bác chưa chết, chỉ là ẩn cư, quãng đời còn lại, hắn đều trải qua tìm kiếm trong vô vọng, người trong hậu cung đấu đá nhau, đến đến đi đi, hắn không để ý, chỉ có một hài tử, lớn lên trông giống Vương Nhất Bác đến khó hiểu.

Hắn trăm điều sủng ái đứa trẻ kia, chỉ ngoại trừ việc không cho nó lấy vợ, còn lại hữu cầu tất ứng. Nhưng đứa trẻ kia, sắp đến tuổi nhược quán, bởi vì một trận đại dịch đột nhiên xuất hiện đã mất mạng.

Vương Hoài Cẩn đã bước qua tuổi lục tuần hoàn toàn suy sụp, tính tình trước đây chỉ có thể coi là âm tình bất định, nhưng hôm nay đã phát điên, hắn hạ chỉ giết gần một nghìn người trong Thái y viện, lại bởi vì Ngự Sử góp lời đem một nhà Ngự Sử xét xử lưu vong, trên triều mọi người cảm thấy bất an, cuối cùng có người phản.

Vây quanh bốn mặt, Vương Hoài Cẩn không sợ hãi, hắn căn bản không muốn trốn, Vương Hoài Cẩn chết trong trận đại hỏa hoạn.

Nhưng trong nháy mắt, hắn tỉnh lại trong cung điện của mình, giấc mộng hoàng lương sẽ thành dĩ vãng. Hắn say mèm mấy ngày, suy sụp tinh thần không chịu được, hận ông trời trêu ngươi, không thể để hắn trọng sinh trước lúc Vương Nhất Bác xuất giá, cho dù liều mạng, hắn cũng sẽ không để Vương Nhất Bác gả ra ngoài.

Vì vậy sau khi hắn bị Sở Ung đế khiển trách, bí mật tìm bộ hạ cũ kiếp trước của mình để lôi kéo, đánh bất ngờ, chỉ dùng hai năm đã thu hết Đại Sở dưới trướng, việc đầu tiên, chính là bức Đại Ân giao ra Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến căn bản không xứng có được Vương Nhất Bác!

Nhưng Vương Nhất Bác ba phen mấy bận gửi thư cho hắn, khiến hắn rất đau lòng, y tức giận mắng Vương Hoài Cẩn không biết sở vị, nói hắn phản nghịch, coi nhẹ tam cương ngũ thường, giam cầm phụ thân huynh đệ, nói hắn hồ đồ xé bỏ hòa ước với Đại Ân, không quan tâm lê dân bách tính, nói y sống rất tốt, nếu Vương Hoài Cẩn có thể dừng cương trước vực, sau này có cơ hội, y sẽ đưa Tiêu Chiến cùng hai hài tử trở lại Sở quốc gặp hắn.

Đều là giả! Cái gì sống rất tốt? Kiếp trước cũng bởi vì Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác nói dối hắn, mới khiến y đau khổ suốt tám năm!

Đáy mắt Vương Hoài Cẩn đỏ hoe, hắn thừa nhận, hắn đối với Vương Nhất Bác không phải là huynh đệ đơn thuần, hắn cũng đã từng nghĩ buông tay, nhưng kết cục lại khiến hắn thống khổ ân hận lúc đầu đã làm sai, hôm nay cho dù là đoạt, hắn cũng phải đoạt Vương Nhất Bác về bên hắn! Chỉ cần hắn đối xử tốt với Vương Nhất Bác, sớm muộn cũng có một ngày, Vương Nhất Bác sẽ hiểu hắn!

"Nhị ca, thu tay đi! Hai nước Ân Sở giao hảo trăm năm, Phụ hoàng đưa ta hòa thân lúc đó chẳng phải vì quan hệ ngoại giao giữa hai nước sao? Không nên bị hủy hoại danh tiếng ở đây!" Vương Nhất Bác hô lớn.

“Phụ hoàng già nên hồ đồ rồi!" Vương Hoài Cẩn oán hận nói, “Ngươi đừng lừa gạt ta nữa! Ta cùng hắn, không đội trời chung!” Lại quay đầu về phía Tiêu Chiến, “Tiêu Chiến, hôm nay là ngươi ta, chỉ có thể có một người còn sống rời đi!"

“Hừ hừ.” Tiêu Chiến đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, “Chỉ có thể là ta!"

Thương pháp của Tiêu Chiến luôn khiến cho người nghe tin sợ mất mật, hổ hổ sinh uy, thương kia phảng phất như hòa làm một thể với hắn, hồn nhiên thiên thành, hai người đã qua hơn hai mươi chiêu, đấu pháp của Vương Hoài Cẩn quả thật không muốn mệnh, cho dù bị thương, hắn cũng không chút để ý, thanh kiếm không hề do dự, nếu đổi lại thân thủ kém đấu với hắn đấu pháp này như đốt ngọc, nhất định không chiếm được lợi thế.

May mà, Tiêu Chiến kỹ pháp thành thạo võ công cao cường, Vương Hoài Cẩn dần dần không địch lại.

Chỉ là... Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua Vương Nhất Bác trước mặt đội quân, tuy biểu cảm của hắn không thay đổi, nhưng khóe môi mím chặt, tay cầm chặt dây cương nổi gân xanh, hiển nhiên thập phần lo lắng.

Dù sao cũng là thân ca của y. Trước kia nghe Vương Nhất Bác nói với hắn, Vương Hoài Cẩn đối xử với y còn tốt hơn thân ca ca Vương Ấu Thanh, thậm chí càng thêm sủng nịch, mỗi lần Vương Nhất Bác phạm sai lầm, hắn đều thay Vương Nhất Bác ngăn cản, tình nguyện chịu trừng phạt gấp đôi, cũng không cho Vương Nhất Bác chịu một chút tổn thương, những người khác luôn nói đùa may mắn Nhất Bác là thân đệ đệ của hắn, nếu không sau này tẩu tử sẽ ăn dấm chua.

“Ca ca cẩn thận!!” Bên tai truyền đến tiếng hét của Vương Nhất Bác, lúc này Tiêu Chiến mới hoàn hồn, kiếm của Vương Hoài Cẩn đã bổ xuống người hắn, Tiêu Chiến chỉ kịp nghiêng người, bị trường kiếm xuyên qua vai, Vương Hoài Cẩn thuận thế đánh Tiêu Chiến xuống ngựa, lại đâm tới, Tiêu Chiến nhanh chóng lăn người, tránh né, tránh được một kiếm kia, hắn ngã xuống ngựa, mất lợi thế, lúc này chỉ có thể né tránh.

Vương Nhất Bác hãi hùng khiếp vía nhìn tình huống nguy hiểm của Tiêu Chiến, dưới tình thế cấp bách lại quên mất dặn dò của Tiêu Chiến với y, thúc ngựa tiến lên.

Vương Hoài Cẩn vẫn chờ đợi cơ hội này, hắn không chút lưu tình bỏ lại Tiêu Chiến, chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác không kịp né tránh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã chế trụ Vương Nhất Bác, ném y lên ngựa mình, phóng ngựa về thành.

Làm sao Tiêu Chiến có thể để hắn như nguyện, hai ba bước hắn đã chạy đến trước mặt Vương Hoài Cẩn, trường thương vung lên, lập tức đem Vương Hoài Cẩn cùng Vương Nhất Bác ngã xuống, cùng lúc đó, bên trong cổng thành Xương Thành, bắn ra một ám tiễn, mũi tên nhắm thẳng vào Tiêu Chiến.

Trái tim Vương Nhất Bác muốn tan vỡ, không quan tâm đau đớn toàn thân, ra sức bổ nhào về phía trước, mũi tên kia chỉ sượt qua cánh tay Tiêu Chiến, vùi sâu trong đất dài gần sáu thốn, lực đạo rất lớn, nếu thực sự bắn trúng Tiêu Chiến, chắc chắn sẽ bắn xuyên qua thân thể hắn! Vương Nhất Bác chưa hoàn hồn, nước mắt lưng tròng rơi xuống, "Ca, ca ca, ngươi không sao chứ?"

“Không, không sao cả, đừng khóc.” Tiêu Chiến tiêu hao khí lực có chút lớn, lúc này váng đầu ù tai, lại dùng trường thương chống đỡ, đứng thẳng, bảo hộ Vương Nhất Bác sau lưng, trên người trên tay đều là máu tươi, không ảnh hưởng chút nào đến khí lực của hắn, "Vương Hoài Cẩn, chỉ cần hôm nay Tiêu Chiến ta còn sống, tuyệt đối không để ngươi mang y đi!"

Tiêu Chiến trúng ám tiễn, đã vi phạm điều kiện giao đấu ban đầu của Vương Hoài Cẩn, Cố Uẩn cùng Tần Lượng nhanh chóng tập hợp binh sĩ áp tới, Vương Hoài Cẩn biết không hay, cửa thành đã mở, có người lao tới, cực kỳ nhanh mang hắn chạy về thành.

“Nhất Bác, đỡ ta.” Tiêu Chiến xoay người, vốn đã có chút không chống đỡ được, lại cắn chặt răng không để mình ngã xuống, hắn quyết không thể ngã xuống ở đây, nếu không quân tâm tan rã, cục diện sẽ lập tức thay đổi.

Vương Nhất Bác chẳng quan tâm lau nước mắt, quàng cánh tay Tiêu Chiến lên cổ, một đường đỡ hắn trở lại đám người, quay trở lại nơi Sở quốc không thấy, rốt cục Tiêu Chiến không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Vương Nhất Bác mới chú ý đến cánh tay Tiêu Chiến, vết thương bị mũi tên bắn trúng, máu chảy ra đặc quánh màu tím sẫm.

Nguy rồi... mũi tên kia có độc!

Continue Reading

You'll Also Like

127K 9.6K 53
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
113K 9.6K 61
cp Bác Tiêu, 1 × 1, thụ SONG TÍNH. Author: Mỹ Hạ (táo) Cảnh báo OOC, công trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, thụ có bóng ma tâm lý về tình dục. Lưu ý...
371K 29.2K 37
Cái gì gọi là "bị người bán còn giúp người đếm tiền"? Vương Nhất Bác: - Chính là tôi!! - Tôi giúp anh ấy đếm tiền, anh ấy cho tôi ăn no, thật tốt! B...
55.5K 3.7K 19
Truyện: Không vâng lời, gọi phụ huynh Tác giả: 呦呼 Youhu Thể loại: Ngọt sủng. Tiêu Chiến: Tổng tài, là người giám hộ của Vương Nhất Bác (hắn) Vương N...