Chương 14

1.1K 103 2
                                    

Sau bữa ăn, bốn người dùng thêm chút trà, Vương Nhất Bác ôm khuôn mặt nhỏ nhắn than thở với các huynh trưởng của mình, nói y vốn dĩ muốn bộc lộ tài nấu ăn của mình với hai vị huynh trưởng, nhưng thành phẩm đã bị Tiêu Chiến quét sạch sẽ, vô duyên vô cớ mới có được cơ hội này, Tiêu Chiến nhịn cười để làm chứng cho y. Bữa ăn sáng nay rất ngon, khiến hắn muốn ngừng mà không được, Vương Ấu Thanh nhìn vẻ mặt của đệ đệ cười không nói. Thủ nghệ của tiểu Cửu nhà mình, toàn bộ hoàng cung Sở quốc cũng chỉ có một người duy nhất may mắn được nếm thử, đã năm năm trôi qua, nhưng hắn một chút cũng không hi vọng đứa nhỏ này có thể tinh tiến.

Tiêu Chiến thản nhân đón nhận sự thông cảm của Vương Ấu Thanh và sự ghen ghét của Vương Hoài Cẩn.

Trà qua ba chén, Vương Ấu Thanh đưa Vương Nhất Bác đến Đông Phòng, ngay cả Thư Mặc cùng Thư Nghiễn đều bị nhốt ở ngoài.

“Tiểu Cửu, ngươi đi cùng ta.”

Vương Ấu Thanh nở nụ cười ôn nhu, vẻ mặt nghiêm nghị, “Nhìn cho kỹ."

Đang nói chuyện, hai người đã đứng trên một cái giường lớn, Vương Ấu Thanh vén tính mạn lên, chỉ vào bức tường phía sau giải thích với Vương Nhất Bác, "Ở đây có một chấm đỏ sáu khoan từ trên xuống dưới, gõ ba lần, một chấm màu xanh lam mười hai khoan từ phải sang trái, gõ bốn lần, những chỗ lồi ra ở hai khu vực này, đồng thời gõ xuống cùng một lúc." Vương Ấu Thanh duỗi hai ngón tay ra ấn đồng thời hai phần nhô ra, "răng rắc" một tiếng, giường xoay tròn, lộ ra một thạch thất rất lớn, Vương Ấu Thanh đưa Vương Nhất Bác xuống dưới, thạch thất chỉ đủ chỗ cho năm người đứng, phần còn lại chứa đầy ba chiếc rương cao đến nửa người, tất cả đều được khóa lại.

"Tiểu Cửu, Phụ hoàng nói đây mới là của hồi môn chính thức của ngươi. Phụ hoàng cũng không nói cho ta biết đây là vật gì, ngay cả Nhị ca cũng không biết sự tồn tại của thạch thất này, Phụ hoàng nói nếu thời cơ đến, ngài sẽ đưa ra chìa khóa.” Vẻ mặt Vương Ấu Thanh nghiêm túc, tựa như phó thác quốc gia đại sự, Vương Nhất Bá có chút mơ hồ.

Của hồi môn của Vương Nhất Bác không thể nói là không nhiều, ngoại trừ đàn cổ Trường Tương Tư, hai tòa thành trì phồn hoa yên bình chấn động thiên hạ, còn có ba mươi hộp Dạ Minh Châu, hoàng kim vạn lượng, vải lụa ngàn thất, lương câu bách thất, mấy trăm người hầu tỳ nữ, khi vào Du thành, tất cả cây cối đều được trang hoàng bằng lụa đỏ, có thể gọi là thập lý hồng trang.

"Còn nữa, ngươi có nhớ thủ pháp ta vừa làm không? Vì đề phòng vạn nhất, ta bố trí nhiều thủ thuật che mắt,  ngươi ngàn vạn phải nhớ rõ, cho dù không nhớ, cũng không cần vội vàng mở cơ quan này, tuyệt đối phải chờ ta đến, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được, có nghe thấy không?"

Đến trưa, thời gian trôi qua, Nhất Hỉ âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn bất động, nhưng Vương Nhất Bác không thể làm ngơ, y biết đã đến lúc phải cáo biệt với hai vị huynh trưởng.

Khi quyết định gả cho Tiêu Chiến, y tràn đầy thỏa mãn về hôn nhân này, ngượng ngùng lại vui vẻ, ngày hôm nay, y lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng buồn bã.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Where stories live. Discover now